Tốn đến một canh giờ, Phương Vọng mới có thể thoát thân. Hắn nhanh chóng trở về trước động phủ sơn môn của mình, phát hiện Cố Ly đang đợi ở cửa.
Phương Vọng đáp xuống đất, đang định lên tiếng chào hỏi, Cố Ly đã nói trước: “Rất thất vọng nhỉ, nhưng ta không thể từ chối, cho dù ta không muốn, tông môn cũng sẽ đẩy ta lên. Hơn nữa bản thân ta cũng muốn có cơ hội này, lúc trước phụ thân ta đã từng nói chuyện này với ta.”
Phương Vọng chớp mắt, hỏi: “Thất vọng cái gì? Ta chỉ có hâm mộ. Làm ơn, ngươi đang khoe khoang ở đây à?”
Công bằng?
Buồn cười, trên đời này ngoài sống chết, đâu có chuyện công bằng tuyệt đối!
Sự xuất hiện của tu tiên, có lẽ khiến ngay cả sống chết cũng trở nên không công bằng rồi.
Cố Ly bị giọng điệu của hắn chọc cho trong lòng giảm bớt buồn rầu rồi. Nàng quăng cho Phương Vọng ánh mắt khinh bỉ, sau đó lấy ra hai quyển sách da màu lam trong túi trữ vật ra. Nàng đưa cho Phương Vọng, nói: “Phụ thân ta nghe nói lúc khảo sát nhập môn ngươi dùng Dưỡng Khí cảnh tầng bảy đánh bại ta, nên muốn qua lại thân thiết với ngươi. Đây là Thiên Địa Bảo Lục và tuyệt học Thần Dưỡng Kiếm Khí của Cố gia ta.”
“Thiên Địa Bảo Lục ghi chép thiên tài địa bảo giữa thiên địa, có ích cho ngươi thu thập bảo vật trong Đại Thánh Động Thiên. Thần Dưỡng Kiếm Khí là pháp môn kiếm khí đệ tử đích truyền của Cố gia nhất định phải tu, nhưng người có thể luyện ra thành quả vô cùng ít ỏi. Nếu như đại thành, thì sẽ có thần thông thần kỳ như trong truyền thuyết.”
Dứt lời, nàng quay người rời đi. Phương Vọng nhìn bóng lưng của nàng, muốn nói lại thôi.
Cố Ly đi rất nhanh, mau chóng về đến động phủ của mình, giống như chỉ sợ hắn sẽ từ chối.
Phương Vọng lắc đầu bật cười, sau đó bước vào động phủ của mình.
Phương Vọng ngồi trên giường, bắt đầu lật xem Thiên Địa Bảo Lục, mỗi một trang đều có vẽ hình, sau đó là lời văn giới thiệu. Đủ các loại hoa cỏ quả cây khiến hắn xem rất chăm chú, ngoài ra còn có rất nhiều khoáng thạch kỳ lạ.
Mặc dù không phải bí tịch, nhưng Thiên Địa Bảo Lục này vẫn cho Phương Vọng niềm vui bất ngờ.
Hắn xem nửa canh giờ mới đặt Thiên Địa Bảo Lục vào trong túi trữ vật, sau đó cầm Thần Dưỡng Kiếm Khí lên xem.
Hắn không có mong chờ quá lớn đối với Thần Dưỡng Kiếm Khí, dù sao cũng từng được thấy Ngũ Thánh kiếm pháp của Cố Ly rồi.
Đang xem, sắc mặt của hắn dần trở nên nghiêm túc.
Thần Dưỡng Kiếm Khí không đơn giản nha!
Kiếm khí này là dưỡng ở trong đan điền, thời gian tu dưỡng càng dài, kiếm khí này càng mạnh. Nói tóm lại thời kỳ đầu Thần Dưỡng Kiếm Khí rất yếu, thậm chí trong mười năm đầu rất khó tạo thành sức chiến đấu, cho nên đến nay Cố Ly vẫn chưa từng thi triển.
Phương Vọng thì khác, nếu như từ lúc bắt đầu hắn đã luyện Thần Dưỡng Kiếm Khí đến cảnh giới đại viên mãn, vậy thì tốc độ tu dưỡng Thần Dưỡng Kiếm Khí của hắn sẽ vượt xa người Cố gia. Dù sao người Cố gia tu hành Thần Dưỡng Kiếm Khí còn phải đi từng bước, ngưng tụ kiếm khí đã phải tốn thời gian rất dài.
Lúc Phương Vọng sắp lật đến trang cuối cùng, tay của hắn hơi run.
Có quỷ mới biết phải ở trong Thiên Cung bao lâu, nhưng nghĩ đến sắp phải đến Đại Thánh Động Thiên, hắn lại cảm thấy có thêm một thủ đoạn chiến đấu là chuyện tốt.
Phương Vọng hít sâu, sau đó lật trang cuối cùng ra, bắt đầu đọc.
Lúc hắn xem xong đến chữ cuối cùng, đầu óc chợt bùng nổ, tất cả trước mắt trở nên mơ hồ.
Phương Vọng mở mắt ra lần nữa, phát hiện bản thân đã đến Thiên Cung. Hắn cũng không lãng phí thời gian, lập tức bắt đầu tu luyện Thần Dưỡng Kiếm Khí.
Thần Dưỡng Kiếm Khí không chia theo cảnh giới, nhưng quá trình tu hành rất gian nan, không phải kiếm khí bình thường, lại giống như đang tìm kiếm linh hồn.
Cứ như vậy, từng năm trôi qua.
Cuối cùng, Phương Vọng tốn một trăm hai mươi năm mới luyện Thần Dưỡng Kiếm Khí đến cảnh giới đại viên mãn. Giờ phút này, cuối cùng hắn đã tin lời của Cố Ly.
Thần Dưỡng Kiếm Khí quả thật có thần thông thần kỳ!
Thần Dưỡng Kiếm Khí đại viên mãn không phải nằm trong đan điền, mà là ở trong linh hồn, điều này khiến cho thần thức của Phương Vọng tăng mạnh, có thể quan sát hồn phách của bản thân.
Về bản chất, Thần Dưỡng Kiếm Khí đại viên mãn tương đương với một phần linh hồn tách ra, giết ra từ trong mắt, chịu sự khống chế của hắn, sau khi giết địch lại trở về trong người, không dính bất cứ sự ô uế nào, lại có lực sát thương kinh khủng.
Quan trọng là Thần Dưỡng Kiếm Khí không có giới hạn trên, hắn dưỡng càng lâu, Thần Dưỡng Kiếm Khí càng mạnh.
Ý thức của Phương Vọng thoát ra khỏi Thiên Cung, hắn mở mắt nhìn, đập vào mắt là động phủ của bản thân.
Hắn cố nhịn xung động muốn ra ngoài nhìn trời đất, bắt đầu tu luyện Thần Dưỡng Kiếm Khí. Linh khí nhập thể, chưa tới thời gian một chén trà, linh hồn của hắn đã luyện ra Thần Dưỡng Kiếm Khí. Từ nay về sau, khi hắn nạp khí sẽ có một phần linh khí tự động nuôi dưỡng Thần Dưỡng Kiếm Khí. Đây chính là Thần Dưỡng Kiếm Khí đại viên mãn, không cần hắn tu luyện riêng.
Đương nhiên, nếu như hắn cho rằng Thần Dưỡng Kiếm Khí sẽ ảnh hưởng đến tốc độ tu hành, thì hắn cũng có thể tự cắt đứt liên hệ của Thần Dưỡng Kiếm Khí và thế giới bên ngoài.
Mắt Phương Vọng bỗng mở to, đồng tử sáng ngời, một kiếm khí toát ra từ trong mắt, bay xuyên trong động phủ với tốc độ cực nhanh, nhanh như tia chớp. Sau đó hắn thu lại, kiếm khí nhanh chóng chui vào mắt, mắt của hắn khôi phục lại bình thường.
Thoải mái!
Nháy mắt Thần Dưỡng Kiếm Khí chui ra khỏi người, Phương Vọng cảm thấy bản thân giống như có phân thân, có thể nắm bắt Thần Dưỡng Kiếm Khí một cách hoàn mỹ, thậm chí tất cả bốn bề đều có cảm giác ngưng trệ.
Sau này đối địch, Thần Dưỡng Kiếm Khí sẽ là sát chiêu của hắn!
Mấy trăm năm sau, Thần Dưỡng Kiếm Khí sẽ là chiêu lớn của hắn, hai mắt vừa mở, kiếm khí trào ra bốn phía, hủy trời diệt đất!
Phương Vọng chỉ nghĩ thôi đã cảm thấy hăng hái.