Hắn lập tức đứng dậy, đi ra khỏi động phủ, đến bên vách núi, nhìn tuyết bay đầy trời, hắn rất muốn hô to phát tiết sự buồn bực khổ tu trăm năm, nhưng hắn đã nhịn xuống rồi!
Không được!
Nhất định phải ra ngoài đi dạo, nói chuyện với người khác!
Phương Vọng lập tức xuất phát, đến thăm hỏi các tộc nhân của hắn, ngoài Chu Tuyết, tất cả đều đang ở trong động phủ của mình.
Mãi đến ba ngày sau hắn mới trở về, hắn bước đến trước cửa, do dự chốc lát, rồi lại đến trước động phủ của Cố Ly, nói: “Cố cô nương, có ở đây không?”
Không lâu sau, sơn môn mở ra, Cố Ly bước ra, nàng nghi ngờ hỏi: “Chuyện gì?”
Phương Vọng hiếm khi chủ động tìm nàng, nàng còn tưởng là đã xảy ra chuyện gì.
“Ba ngày nay ta vẫn luôn nghiên cứu Thần Dưỡng Kiếm Khí, dám hỏi Cố gia có mấy người luyện thành Thần Dưỡng Kiếm Khí? Người mạnh nhất có thể vận dụng đến trình độ nào?” Phương Vọng nghiêm túc hỏi.
Nhịn một trăm hai mươi năm, hắn phải so sánh với người khác một phen.
Cố Ly bất đắc dĩ nói: “Phương Vọng, ngươi quả thật là thiên tài, nhưng Thần Dưỡng Kiếm Khí không thể quá nóng vội. Hiện giờ người Cố gia có thể dùng Thần Dưỡng Kiếm Khí tiến hành chiến đấu chưa đến hai bàn tay, mạnh nhất là gia gia của ta. Hắn có thể phun ra kiếm khí, vật nào cũng có thể xuyên qua, thậm chí có thể đánh nát pháp khí thượng phẩm.”
Miệng phun kiếm khí?
Vậy không phải là trình độ lúc ta tu luyện được bốn mươi năm à?
Nghe lời Cố Ly nói, Phương Vọng xác nhận trình độ Thần Dưỡng Kiếm Khí của hắn đã vượt qua tất cả mọi người trong Cố gia, ừm, tất cả người sống.
“Thì ra là vậy, chẳng trách khó luyện như vậy.” Phương Vọng cố làm ra vẻ tán thành, nói.
Cố Ly lo lắng nàng đả kích tính tích cực của Phương Vọng, an ủi nói: “Ngươi đừng nản lòng, thiên tư của ngươi mạnh như vậy, ngay cả Ngự Kiếm thuật cũng có thể luyện tới mức độ khó bề tưởng tượng kia. Đợi một thời gian, Thần Dưỡng Kiếm Khí của ngươi chắc chắn sẽ xuất thần nhập hóa, ngay cả gia gia của ta cũng không bằng ngươi.”
“Cảm ơn Cố cô nương đã khích lệ, vậy ta phải luyện nhiều hơn, không thể khiến Cố cô nương thất vọng.”
“Ừ, nếu ngươi luyện thành Thần Dưỡng Kiếm Khí, thì nhớ nói với ta.”
“Ồ? Tại sao?”
“Gia phụ rất mong đợi thành quả của ngươi.”
“Không phải là ta luyện thành rồi, phụ thân ngươi sẽ muốn hứa gả ngươi cho ta đấy chứ?”
“Sao có thể! Ngươi mơ rõ đẹp. Thiên tư như ta, phụ thân ta sẽ không sắp xếp hôn sự của ta, cả đời này của ta chỉ theo đuổi tu vi, không thể nào xuất giá!”
Cố Ly trợn mắt nói. Gương mặt của nàng hơi thẹn thùng.
Phương Vọng đột nhiên không phân biệt rõ là xấu hổ, hay là thẹn quá hóa giận. Nhưng mà hắn không dám nói bây giờ hắn đã luyện thành Thần Dưỡng Kiếm Khí, hắn vẫn muốn có giữ lại chút liên quan tới thiên tư của bản thân.
“Không nói với ngươi nữa, ta phải tu luyện đây!”
Cố Ly hừ một tiếng, quay người về động phủ.
Phương Vọng cười, cảm thấy Cố Ly như vậy rất thú vị, ít nhất không đoan trang như lúc bình thường.
Hắn cũng về động phủ, chuẩn bị tu luyện. Đến Đại Thánh Động Phủ có thể sẽ gặp tu sĩ Tu Tiên giới của vương triều khác, hắn phải dốc hết sức trở nên mạnh mẽ.
…
Rất nhanh thời gian một tháng đã đến, tuyết mùa đông của Thái Uyên môn vẫn chưa tan.
Trước Thủy Uyên điện, chủ mạch.
Phương Vọng và Cố Ly ngự kiếm đến nơi, đáp xuống mặt đất, đã có năm đệ tử đứng đợi ở đây, trong đó bao gồm Chu Tuyết, Hứa Lãng.
Thấy Phương Vọng, sắc mặt Hứa Lãng rất không tự nhiên, nhưng hắn vẫn chủ động gật đầu với Phương Vọng, Phương Vọng cũng không sĩ diện, gật đầu đáp lại.
Chu Tuyết bước tới bên cạnh Phương Vọng, chào hỏi: “Thành đôi thành cặp, tình cảm của các ngươi không tệ nha.”
Phương Vọng nhếch mày nói: “Dù sao cũng là láng giềng.”
Cố Ly liếc nhìn Chu Tuyết, lặng lẽ bước qua bên cạnh cho hai người không gian, nàng không vì vậy mà bị lạnh nhạt, đệ tử khác bắt đầu hàn huyên với nàng.
Phương Vọng mỉm cười nói: “Vẫn phải nhơg ngươi, đám Hàn Vũ đều từng nhận được sự giúp đỡ, chỉ điểm của ngươi, ngươi không lạnh nhạt với một ai. Điểm này ta không sánh bằng ngươi, ngươi chính là đại ca dẫn đầu của chúng ta.”
Đại ca dẫn đầu?
Chu Tuyết mím môi cười, nói: “Danh hiệu này đúng là không hay, ngươi đừng nghĩ nhiều như vậy, ngươi đặt hết toàn bộ tinh lực của ngươi vào việc tu luyện của bản thân đi. Nếu ta có việc phải rời đi, sẽ nói trước với ngươi, bình thường ngươi không cần bận tâm Phương gia.”
Phương Vọng gật đầu, hai người cùng trải qua sống chết, đáng để tin tưởng. Hơn nữa cả đường đi, vì sự tồn tại của Chu Tuyết, quả thật hắn chưa từng bận tâm chuyện khác, cho dù là cứu Phương Hàn Vũ, cũng có Chu Tuyết đi cùng.
Ngay cả chuyện trả thù đều bị Chu Tuyết ôm đồn, ngoài mặt Phương VỌng không có ý kiến, nhưng trong lòng lại hơi nghẹn.
Đợi hắn có thực lực chống lại Lục Viễn Quân và thế lực sau lưng hắn, đến lúc đó hắn chắc chắn sẽ chính tay giết kẻ thù!
Không bao lâu, Lục Viễn Quân và một đệ tử khác đã đến nơi. Chín đệ tử đại diện Thái Uyên môn lần đầu tụ tập cùng nhau, tất nhiên Lục Viễn Quân là nhân vật trung tâm, hắn đối xử với mọi người đều rất tốt, có thể chăm sóc mỗi một đệ tử.
Chu Tuyết cũng như vậy, chuyện trò vui vẻ với Lục Viễn Quân, giống như quan hệ sư huynh và sư muội rất tốt, Phương Vọng biết chân tướng lại cảm nhận được sát cơ của nàng.
Lúc này.
Cửa lớn của Thủy Uyên điện mở ra, Quảng Cầu Tiên dẫn theo một nhóm trưởng lão bước ra. Phó chưởng môn Trần An Thế đứng ngay phía sau Quảng Cầu Tiên, lúc đi lại khí thế rất mạnh, còn khiến người ta chú ý hơn Quảng Cầu Tiên.
“Phó chưởng môn Trần An Thế là gian tế của Xi Ma tông, về sau Ma đạo vây công Thái Uyên môn, chính là do hắn chủ đạo, ngươi tránh xa hắn chút, đừng dễ dàng tin bất cứ lời nào của hắn.”
Phương Vọng đột nhiên nghe thấy truyền âm của Chu Tuyết, tim hắn đập điên cuồng.
Hay lắm, ngươi không sợ bị phó trưởng môn nghe thấy à?
Phương Vọng thậm chí không dám nhìn Chu Tuyết, cũng không nhìn Trần An Thế, ánh mắt đặt trên người Quảng Cầu Tiên.