Nguồn: Truyện YY
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Dịch: Tiếu Giai Nhân
Lý Thanh Tuyền xông ra khỏi lòng đất, đáp xuống ở bên cạnh Lý Thanh Nhã, nói: "Tỷ, muội không đánh lại tên đó."
Trương Minh Hiên chạy đến bên cạnh hai người, hoảng sợ nói: "Quỷ, có quỷ." Hai người lại không hề để ý đến hắn.
Lý Thanh Nhã cũng nghiêm túc nhìn người áo đen đang đứng ở trên trời, nói: "Đúng là muội không thể đánh lại, tu vi của người này đã là Kim Tiên rồi, hắn có thể sánh với Yêu Vương tại một phương."
Người áo đen đầy hứng thú nhìn Lý Thanh Nhã, nói: "Không ngờ ngươi cũng có thể nhìn thấu tu vi của ta, không biết trên người ngươi có bảo vật gì mà lại ngăn cản ta dò xét, đã thế còn dò ra được cảnh giới của ta nữa." Hắn tìm kiếm nguyên nhân khiến cho Lý Thanh Nhã có thể nhìn ra được cảnh giới của hắn, chắc hẳn là do có bảo vật.
Lý Thanh Tuyền căm giận nói: "Nói ra thì ngươi sẽ bị dọa chết."
"Ha ha ha… Trái lại ta rất là tò mò không biết loại bảo vật gì mà lại có thể hù chết m Thực Vương ta."
"Xem bảo vật!" Lý Thanh Tuyền vung tay một cái, hai luồng sáng đỏ hiện lên.
"Chi!" Hai âm thanh rõ ràng vang lên, có hai con Hỏa Phượng xuất hiện trên bầu trời, toàn thân có liệt diễm hừng hực bốc cháy, đánh về phía người áo đen.
Người áo đen kêu lên một tiếng, vội vàng bay lên trên, tránh thoát khỏi hai đòn tấn công của Phượng Hoàng, kinh ngạc hô: "Cấp Kim Tiên!"
Hắn nhìn Phượng Hoàng trong không trung với ánh mắt rực lửa, nếu có thể lấy được món bảo vật này, thì chẳng phải là tương đương với việc bỗng dưng có thêm hai trợ thủ đồng cấp ư. Lúc này, một thanh ma đao đen nhánh xuất hiện trong tay hắn, lóe sáng một hồi sau đó hiện ra ở trước mặt Lý Thanh Tuyền, thế rồi thanh đao bổ thẳng về phía Lý Thanh Tuyền. Hắn suy nghĩ rất rõ ràng, trong tình huống pháp bảo mạnh chủ nhân yếu, cách thuận tiện nhất chính là giết chết chủ nhân của pháp bảo.
"Keng!" Một tiếng vang vọng, ma đao bị chặn lại phía trên đỉnh đầu của Lý Thanh Tuyền, một thanh kiếm dài mảnh trong suốt như ngọc cản lại Ma Đao, không chút nhân nhượng.
Lý Thanh Nhã nhìn m Thực Vương chằm chằm rồi nói: "Lần này là do bọn ta mạo phạm, bọn ta sẽ lùi bước trước, từ hôm nay nước giếng không phạm nước sông."
m Thực Vương cũng nhìn Lý Thanh Nhã với ánh măt đầy kinh ngạc, đoạn nói: "Ngươi cũng là Kim Tiên."
Lý Thanh Tuyền hả hê nói: "Không ngờ tới đúng không! Hiện tại bọn ta có ba Kim Tiên, sợ rồi ư!"
m Thực Vương nói: "Các ngươi có thể đi, nhưng hắn phải ở lại."
m Thực Vương chỉ vào Trương Minh Hiên. Trương Minh Hiên lập tức mờ mịt, căng thẳng nói: "Vì sao? Ta đâu có biết ngươi."
Lý Thanh Nhã lạnh lùng nói: "Ngươi muốn tuyên chiến với ta sao? Ta không biết ngươi có âm mưu gì, nhưng ngươi phải hiểu, một khi chúng ta khai chiến thì sức mạnh của cấp Kim Tiên cũng đủ để phá hủy cái động thiên này dễ như trở bàn tay, mỗi hành động của các ngươi đều sẽ bị lộ ra ngoài.”
m Thực Vương cười ha ha, nói: "Thì sao? Ta muốn đi thì liệu ai có thể ngăn ta được chứ?"
Lý Thanh Nhã bình tĩnh nhìn m Thực Vương với ánh nhìn chăm chú rồi nói: "Thanh Tuyền, các ngươi đi đi."
Lý Thanh Tuyền không cam lòng lên tiến: "Nhưng mà tỷ tỷ! Ta có thể giúp tỷ."
"Đi!"
"Hừ!" Lý Thanh Tuyền lập tức kéo lấy Trương Minh Hiên, lao ra phía ngoài.
"Chạy đi đâu!" Cái bóng của m Thực Vương tựa như giọt mực rơi xuống mặt nước, tan ra trong nháy mắt.
Thế rồi hắn lại ngưng tụ thành hình ở phía trước hai người, quét ngang một đao, một luồng đao quang tung hoành thiên địa quét tới hai người.
"Ngươi dám!" Có tiếng quát chói tai vang lên. Một luồng kiếm quang chói lóa nở rộ, đón lấy đao quang đang bổ tới. Ầm ầm! Một tiếng nổ vang lên, sóng khí cuốn sạch xuất hiện, toàn bộ thế giới đều run rẩy, bầu trời nứt ra thành chi chít những khe hở nhỏ, tựa như thủy tinh bị đánh vỡ.
Nếu như không bị Lý Thanh Tuyền kéo đi, chắc chắn là Trương Minh Hiên ssẽ bị sóng khí cuốn bay rồi.
Trương Minh Hiên nhìn Lý Thanh Nhã chắn ở trước người mình, lập tức cả giận nói: "Ngươi khinh người quá đáng!"
Cái bóng của m Thực Vương không ngừng lấp loé giữa không trung, hắn cười ha ha, nói: "Lần đầu tiên gặp được vật nhỏ yêu cầu mài dũa, quả là chơi rất vui mà! Dưới sự dạy dỗ của ta, chắc chắn là ngươi có thể thành ma đầu của một thế hệ."
Trương Minh Hiên mắng to: "Cút con mẹ ma đầu nhà ngươi đi, ngươi hãy ăn một kiếm của ta đi."Đọc Full với giá khuyến mãi 20% liên hệ Miraxi1 https:///conversation/new-message/?u=Miraxi1
Tay hắn cầm Thanh Bình Kiếm, cũng chẳng thèm nhìn mà rút kiếm ra chém một phát. Một luồng sáng xanh nở rộ, trong veo hoàn mỹ như bầu trời xanh biếc, ánh kiếm như bích ngọc xẹt qua không trung rồi biến mất.
"Không!" Có tiếng thét không cam lòng mà sợ hãi vang lên, một búng máu đen nổ tung trên không trung, hai phần thân thể từ trên trời rơi xuống, rớt thẳng xuống đất khiến cho bụi bặm bắn lên.
Lý Thanh Tuyền ngơ ngác nói: "Tên này…Tên này chết rồi."
Lý Thanh Nhã cũng kinh ngạc nhìn Trương Minh Hiên, nói chính xác thì là nhìn thanh kiếm trong tay Trương Minh Hiên.
Lý Thanh Tuyền đầy vui mừng bật nhảy lên, tiến tới trước mặt Trương Minh Hiên, dùng ánh mắt nóng rực nhìn Thanh Bình Kiếm chằm chằm, hỏi: "Thanh kiếm này ở đâu ra vậy? Ta sẽ dùng một con Phượng Hoàng đổi với ngươi! Phượng Hoàng còn có thể chở ngươi bay nữa đấy!"
Trương Minh Hiên đảo mắt một cái, ngươi coi ta là thằng ngốc à!
Hắn cắm thanh kiếm lại vào vỏ với phong thái đầy tiêu sái rồi nói: "Đây chính là thứ mà sư phụ để lại cho ta phòng thân." Cuối cùng thì tên người trái đất ngu xuẩn như Trương Minh Hiên cũng đã đoán được thân phận của sư phụ hắn, chắc hẳn ông ấy chính là giáo chủ Thông Thiên! Bằng không thì sao sư phụ lại để Thanh Bình Kiếm lại cho hắn.
Lý Thanh Nhã đi lên phía trước quan sát thi thể của m Thực Vương, đúng là đã chết rồi, không còn chút dấu hiệu nào của sự sống, pháp tắc bất diệt trong thân thể đã sụp đổ. Tay nàng khẽ vẫy, một quả cầu đen hư ảo hiện ra từ trong cơ thể m Thực Vương, bên trong quả cầu loáng thoáng có mây đen cuồn cuộn, m Sơn cao vút. Lý Thanh Nhã thu lấy quả cầu, nàng búng ngón tay một cái, một ngọn thần hỏa rơi trên thi thể m Thực Vương, bốc cháy hừng hực.
Trương Minh Hiên nấp ở phía xa, hắn không dám tiến đến phía trước để nhìn, đối với hắn, cách giết người từ xa này giống như là chơi game, động tay một chút là được rồi, cũng không xuất hiện cảnh tượng máu chảy đầm đìa. Nếu như tới gần để quan sát thì sẽ khác, hắn không dám chắc là mình sẽ không nôn ra.
Lúc Trương Minh Hiên đang mải chìm trong sự hả hê, bõng tiếng sột soạt xì xào vang lên ở xung quanh, Trương Minh Hiên vô thức rùng mình một cái, lia mắt nhìn xung quanh một lượt với ánh mắt đầy cảnh giác.
Hắn cẩn thận hô lên: "Thanh Nhã tỷ, chúng ta mau đi thôi! Hình như nơi này không sạc hsẽ, có quỷ!"
Lý Thanh Nhã và Lý Thanh Tuyền không còn gì để nói, ngươi cũng đã giết chết Đại Năng cấp Kim Tiên rồi, vậy mà bây giờ lại đi sợ một con tiểu quỷ.
Lý Thanh Tuyền nhìn dáng vẻ co đầu rụt cổ này của Trương Minh Hiên, chớp mắt nói: "Các ngươi đều ra hết đi!"
Theo bản năng Trương Minh Hiên chạy đến bên cạnh Lý Thanh Nhã.
Từng con quỷ hồn hư ảo bay ra từ dưới thảm cỏ, trong hồ nước, trên ngọn cây, Trương Minh Hiên thấy thế thì hai đùi run run, cặp mắt trừng trừng, nhiều quỷ vậy ư! Có một lão nhân cũng bước ra từ thân cây đa.
Đông đảo quỷ hồn cùng quỳ lạy ba người Trương Minh Hiên, nói: "Đa tạ ơn cứu giúp của Thượng Tiên."
Chân của Trương Minh Hiên đều mềm nhũn, thật sự có quỷ!
Lý Thanh Nhã vung tay lên, nói: "Các ngươi đứng lên hết đi!"
"Đa tạ Thượng Tiên!"
Lý Thanh Tuyền cười hì hì nói với Trương Minh Hiên: "Giờ còn sợ không?"
Theo bản năng Trương Minh Hiên khẽ gật đầu, sau đó lại vội vàng lắc đầu nói: "Làm sao mà phải sợ? Ta làm đâu có sợ! Ta còn giết được Kim Tiên cơ mà!”
Lý Thanh Nhã hỏi: "Các ngươi có lai lịch gì?"
Lão bà bà dẫn đầu cung kính nói: "Khởi bẩm Thượng Tiên, ta vốn là một cây đa trong núi, gặp đúng cơ duyên nên được tạo hóa, mở linh trí, hấp thu linh khí của đất trời, dần dần bước vào con đường tu luyện. Ước chừng khoảng một năm trước, m Thực Vương gặp được ta, đã nhổ ta đi, chuyển đến trong cái động thiên nho nhỏ này, bắt ta giúp hắn quản lý hoa cỏ. Bọn họ đều bị m Thực Vương giết chết trog vòng một năm nay."
Lý Thanh Nhã cảm thấy khó hiểu, nàng cất tiếng hỏi: "Vì sao m Thực Vương không tiêu diệt hoàn toàn hồn phách của bọn họ?"
Lão bà bà lắc đầu nói: "Lão hủ cũng không biết lý do."