Nguồn: Truyện YY
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Dịch: Tiếu Giai Nhân
Mọi người suy nghĩ cả buổi mà vẫn không thể đoán được ý định của m Thực Vương, giết người thì cũng chỉ là chuyện bình thường, nhưng hắn ta lại giữ linh hồn lại, chuyện này rất bất thường, đây không giống như cách làm của một tên ma đầu!
Lý Thanh Nhã nói một câu: "Ta sẽ đi tra xét thử."
Thế rồi nàng hóa thành một luồng sáng lướt đi bên trong động thiên, bầu trời, lòng đất, phòng ở, hồ nước, chỗ nào cũng lướt qua.
Chỉ chốc lát sau, Lý Thanh Nhã đã đáp xuống, ngờ vực nói: "Cũng không phát hiện ra điều gì lạ cả."
Lý Thanh Tuyền tò mò hỏi: "Các ngươi chết như thế nào? Đều là tới để mua phòng sao?"
Một lão quỷ lắc đầu nói: "Ta cũng không biết, mơ mơ màng màng thoáng cái đã bị đưa tới nơi này, vừa vào cửa liền biến thành quỷ."
"Ta cũng vậy! Ta cũng vậy! Sau khi ngủ dậy thì ta đã thấy mình ở chỗ này."
"Ta ở ngay căn nhà bên cạnh, bỗng dưng lại biến thành quỷ."
Một đám quỷ già trẻ nam nữ khác nhau, có người là ở hộ gia đình bên cạnh, có người là đi ngang qua trước cửa, phần lớn đều là mơ mơ màng màng chết đi không rõ nguyên nhân, Lý Thanh Tuyền hỏi thêm về ngày sinh tháng đẻ nhưng hình như cũng chỉ là ngẫu nhiên vậy, không có chút manh mối nào, rất là đau đầu.
Lý Thanh Nhã nói: "Được rồi, các ngươi đi đi!"
Một lão quỷ cung kính hỏi: "Thượng Tiên, bọn ta phải đi nơi nào?"
Lý Thanh Nhã nói: "Ra khỏi cánh cửa này, tự nhiên sẽ có Thành Hoàng chỉ dẫn."
"Cảm tạ Thượng Tiên!"
"Đa tạ Thượng Tiên!" Một đám quỷ hồn vui mừng bái lạy với Lý Thanh Nhã, sau đó hóa thành một làn khói xanh nhanh chóng lướt tới chỗ cửa lớn.
Lý Thanh Tuyền khó hiểu nhìn hơn hai mươi quỷ hồn còn đứng tại chỗ, hỏi: "Sao các ngươi còn chưa đi?"
Một nữ quỷ hư ảo cung kính hỏi: "Thượng Tiên, có phải ra ngoài là sẽ được đầu thai không?"
Lý Thanh Tuyền nói với giọng điệu đương nhiên: "Đúng vậy!"
Nữ quỷ quỳ rạp xuống đất, nói: "Cầu Thượng Tiên ban ơn, tiểu quỷ không muốn đi đầu thai."
Lý Thanh Tuyền kinh ngạc hỏi: "Vì sao? Đầu thai làm người một lần nữa mà không tốt ư?"
Nữ quỷ khóc không ra tiếng: "Tiểu quỷ sinh ra trong một gia đình tá điền, gia cảnh nghèo khó, từ nhỏ đã làm thị nữ cho gia chủ, từ năm mười bốn tuổi đã bị thiếu gia cưỡng bức chiếm lấy thân thể, sau đó bị hắn ta xâm phạm nhiều lần, nên đã mang thai. Thế rồi ta bị thiếu phu nhân phát hiện, dùng gậy đánh chết con của ta, còn bán ta vào thanh lâu kỹ viện. Không dối gạt các vị Thượng Tiên, sau một năm chết đi này, lại chính là khoảng thời gian sung sướng nhất của tiểu nữ, tiểu nữ không bao giờ muốn chịu đựng cảnh đau khổ ở nhân gian nữa, xin các vị Thượng Tiên từ bi, để tiểu nữ ở lại đây, tiểu nữ có thể bưng trà đổ nước quét dọn dẹp giúp các vị, hơn nữa tiểu nữ cũng không chiếm phòng, tiểu nữ có thể ở trên mái ngói."
Đôi mắt Lý Thanh Tuyền ánh lên vẻ thương hại, nàng nhìn về phía Lý Thanh Nhã.
Lý Thanh Nhã nhìn sang những con quỷ khác, hỏi: "Các ngươi cũng không muốn đi đầu thai sao?"
Tất cả đám quỷ đều quỳ xuống, giữ im lặng.
Lý Thanh Nhã nói: "Nếu không muốn, vậy thì cứ ở lại đi!"
Trương Minh Hiên sững sờ, vội vàng nói: "Tỷ, thế này không tốt đâu!"
Lý Thanh Nhã khó hiểu nhìn Trương Minh Hiên, Lý Thanh Tuyền không hài lòng nói: "Chẳng lẽ ngươi không có một chút lòng thương hại nào sao?"
Trương Minh Hiên nói: "Đương nhiên là ta có lòng thương hại, nhưng mà bọn họ… Bọn họ là quỷ! Đưa họ về Địa phủ vẫn tốt hơn."
Lý Thanh Tuyền cười hì hì, nói: "Ngươi vẫn sợ chứ gì!"
Trương Minh Hiên lớn tiếng cãi lại: "Sợ? Sao mà phải sợ? Ta chỉ lo lắng lỡ như bị Địa phủ phát hiện thì sẽ gây nên tranh chấp mà thôi."
Một giọng nói lanh lảnh truyền đến: "Xin đại ca ca yên tâm, nếu bị phát hiện thì bọn ta sẽ nói là do chính bọn ta muốn ở lại, sẽ không khiến các vị bị liên lụy."
Cái giọng nói này, đây chẳng phải là nữ quỷ mới vừa sờ ta đó sao? Trương Minh Hiên đưa mắt nhìn sang, chỉ thấy một nữ quỷ vặn vẹo hư ảo quỳ ở sau lưng lão thụ yêu, tựa như làn khói khó mà nhìn rõ được. Hình như là tiểu nữ quỷ như bị ánh mắt của Trương Minh Hiên dọa sợ, vội vàng cúi thấp đầu.
Lý Thanh Nhã nói: "Không sao cả!" Một vầng sáng nở rộ trong lòng bàn tay nàng, bắn về phía thân thể đám quỷ, trong nháy mắt thân thể hư ảo của lũ quỷ đã hiện rõ hơn đôi phần.
Lý Thanh Nhã nói: "Ta đã hạ Linh ấn trên người các ngươi, nó có thể giúp các ngươi hiện hình vào ban ngày, cũng đánh dấu là các ngươi đã có chủ nhân, bình thường thì người tu hành sẽ không ra tay với các ngươi.
“Trong Linh ấn còn có một bộ công pháp Quỷ tu, nhưng mà. . ."
Lý Thanh Nhã nói với giọng đầy nghiêm khắc: "Nếu như các ngươi dám làm xằng làm bậy, Linh ấn sẽ nổ tung trong nháy mắt, sẽ khiến cho các ngươi hồn phi phách tán."
Lũ quỷ vui vẻ hô lên: "Đa tạ Thượng Tiên ban ơn!"
Lý Thanh Nhã nói tiếp: "Tạm thời các ngươi cứ ở trong rừng cây này đi!"
"Dạ!"
Lý Thanh Nhã nói với Lý Thanh Tuyền và Trương Minh Hiên: "Chúng ta đi thôi!"
Nàng quay đầu đi ra ngoài, Lý Thanh Tuyền cũng nhảy nhót chạy theo.
Trương Minh Hiên nhìn những bóng quỷ hư ảo một lượt, sau đó cũng vội vàng chạy theo hai người rồi kêu lên: "Chờ ta với!"
Lại một trận trời đất quay cuồng, bọn họ đã trở lại trong thư điếm. Lần này hì biểu hiện của Trương Minh Hiên đã khá hơn nhiều, nhưng hắn vẫn thấy choáng váng đầu óc.
Trương Minh Hiên khoát tay áo nói với hai người: "Ngủ ngon! Ta đi viết sách." Sau đó hắn loạng choạng trở về gian phòng của mình.
Lý Thanh Tuyền nhìn bóng lưng của Trương Minh Hiên rồi nhỏ giọng nói: "Tỷ, tỷ thấy ta có nên nói cho hắn biết, rằng tu sĩ có thể dùng ngọc giản để lưu giữ chữ viết không."
Lý Thanh Nhã cười nói: "Tùy muội!"
Nha Nha lóe một cái rồi xuất hiện ở trong ngực Lý Thanh Nhã, nàng đang chép miệng ngủ say.
Lý Thanh Tuyền cười hì hì, nói: "Vậy thì không nói cho hắn biết."
Tại phái Côn Lôn, Khương Cẩm Tịch ngồi trên vách đá Tiên Sơn lơ lửng giữa trời, ngắm nhìn mặt đất phía dưới đến mất hồn.
Khương Chí Hoa đi tới từ phía sau nàng, chắp hai tay ở sau lưng, đứng bên cạnh nàng, nói: "Hôm nay trông con có vẻ không vui!"
Khương Cẩm Tịch nắm tiên thảo trong tay, bĩu môi nói: "Chắc là hôm nay Tru Tiên ra phần mới rồi."
Khương Chí Hoa ngẩng đầu nhìn lên trời, lại là Tru Tiên! Tuy là cũng khá thú vị nhưng không đến nỗi si mê như thế chứ!
Khương Cẩm Tịch ngẩng đầu hỏi: "Cha, Phong sư huynh của con đâu? Sao không thấy huynh ấy?"
Khương Chí Hoa nghẹn lời, nói: "Tiểu Phong ư? Lần này nó đi ra ngoài, có lĩnh ngộ, nên bế quan rồi."
Khương Cẩm Tịch cũng không chút nghi ngờ, vui vẻ nói: "Ngộ tính của Phong sư huynh thật tốt, thật lợi hại!" Trong ánh mắt nàng tràn đầy sự sùng bái.
Khương Chí Hoa không biết phải nói gì, có phải là ta đã nói sai gì rồi không. Ông hờ hững nói tiếp: "Thật ra cũng không có gì đáng kể, khả năng lĩnh ngộ của nó rất bình thường."
Khương Cẩm Tịch gật đầu, sùng bái nói: "Phong sư huynh thật chăm chỉ! Mới lĩnh ngộ được một chút mà đã bế quan khổ tu rồi."
Khương Chí Hoa nhìn dáng vẻ mê muội của Khương Cẩm Tịch, trong mắt lóe lên tia sáng nguy hiểm, có nên kéo dài thời gian bế quan của nó thêm không đây?
Khương Cẩm Tịch ngẩng đầu nhìn Khương Chí Hoa rồi nói: "Cha, con muốn đến Trường An xem Tru Tiên."
Khương Chí Hoa lắc đầu đáp: "Vậy thì không được, gần đây Trường An xảy ra chuyện lớn, con không thể đi."
"Chuyện lớn?" Khương Cẩm Tịch tò mò hỏi: "Là chuyện lớn gì?"
Khương Chí Hoa ung dung nói: "Ta cũng không rõ cụ thể là chuyện lớn gì, nhưng mà mấy năm gần đây tam giới không hề yên ổn. Vật cưỡi của Thần Phật trên trời nhao nhao xuống trần gian làm yêu quái, Bồ Tát Kim Cương củ Phật môn cũng vội vã lên đường, còn có mấy vị Đại Năng của Phật giáo trực tiếp hạ phàm xuống Trường An, chắc chắn là chuyện không đơn giản."
Khương Cẩm Tịch tỏ vẻ không hài lòng nói: "Lúc Độ Tiên môn diễn ra con có thể đi xem, vậy tại sao bây giờ lại không thể!"
Khương Chí Hoa kiêu ngạo đáp lời: "Hai chuyện này không giống nhau, Độ Tiên môn là quy định do các trưởng bối phía trên chúng ta định ra, bất kể có xảy ra chuyện gì thì bọn họ cũng không dám phá hỏng Độ Tiên môn, nếu không sẽ chọc giận trưởng bối của Ngọc Hư cung. Nhưng mà bây giờ đã cuốn vào dòng nước xoáy, xem như là đã gặp nguy hiểm rồi."
"Vâng, con đã biết." Khương cẩm Tịch ngoan ngoãn đáp lại.
Khương Chí Hoa hài lòng phất râu mà cười, ông không hề phát hiện, Khương Cẩm Tịch đang cúi đầu nhưng con mắt đang không ngừng chuyển động, bên trong rục rịch lóe lên tia sáng.