Ngày hôm sau, trên mạng, một vài nhà phê bình âm nhạc chuyên nghiệp đã ra tay.
Những nhà phê bình âm nhạc này đều có fan, mà bọn họ chuyên lấy chuyện đánh giá các tác phẩm để sống.
Sau khi công ty giải trí Thanh Điểu đưa vốn vào, sức chiến đấu của các nhà bình phẩm âm nhạc đã tăng lên rất mạnh.
Vu Minh, Weibo có 1,3 triệu fan, được chứng nhận là nhà phê bình âm nhạc.
Năm đó anh ta dựa vào việc phỉ nhổ người khác, từng bước từng bước tích lũy fan.
Vu Minh rất ghét những bài hát thịnh hành, hoặc có thể nói là những bài hát sến súa.
Bài hát càng hot, anh ta lại càng muốn chỉ trích.
Cho dù là Ca Vương Thiên Hậu, anh ta cũng chì chiết không tha.
Ngược lại, Vu Minh rất tán thưởng một vài ca khúc nhỏ không nổi tiếng.
Dựa vào đặc điểm này, anh ta cũng thu hút được một nhóm fan lớn.
Vu Minh không ngốc, tại sao anh ta phải phỉ nhổ những bài hát hot này chứ, đương nhiên là bởi vì có nhiệt độ rồi.
Thổi phồng những ca khúc tiểu chúng kia là để nó trở nên khác biệt.
Mà sau khi anh ta đã có nhiều fan, một vài ca sĩ sẽ vì lượng tiêu thụ ca khúc mà bỏ tiền thuê anh ta tẩy trắng đánh giá kém.
Hôm nay, Vu Minh nhận được một yêu cầu.
Về phần ai đưa ra yêu cầu, anh ta cũng không biết, chỉ nói là muốn anh ta đánh giá kém hai bài hát «Quả Táo Nhỏ» và «Nhiệt Tâm 105°C Của Cậu».
Thực ra Vu Minh cũng có chút thấp thỏm, nhiệt độ của hai bài này thật sự quá cao.
Mẹ anh ta cũng vừa nghe vừa nhảy bài «Quả Táo Nhỏ».
Bài còn lại đã được rất nhiều dân mạng cover lại, hoặc là dùng để làm bối cảnh âm nhạc cho video.
Chê bai hai bài hát này sẽ kéo theo một cuộc tranh cãi không nhỏ.
Nhưng đối phương trả rất nhiều tiền.
Một bài đăng Weibo là mười nghìn tệ.
Hai bài chính là hai mươi nghìn tệ.
Đánh mấy chữ đã có ngần ấy tiền, số tiền này quá dễ kiếm rồi.
Vu Minh mở Weibo ra xem một chút, thì ra không chỉ có một mình anh ta mắng chửi bài hát này.
Vậy thì dễ làm rồi.
Sau khi anh ta cân nhắc cách dùng từ một chút, bắt đầu đánh máy.
“Tối hôm qua sau xem tập ba của «Những Ngôi Sao Ngày Mai», tôi đã xem lại hết những tiết mục trước ngay trong đêm, về phương diện đóng phim thì tôi không đánh giá nữa, nhưng có mấy lời đã nghẹn ở trong lòng chưa nói ra được, tôi chỉ nói một câu, hai bài hát «Quả Táo Nhỏ» và «Nhiệt Tâm 105°C Của Cậu» có thể hot toàn cõi mạng, đó chính là bi ai của giới âm nhạc Hoa Ngữ!”
Sức chiến đấu của Vu Minh rất mạnh, từ trước đến nay anh ta đều dùng ngôn ngữ không coi ai ra gì để nói.
Bàn phím vang lên cạch cạch, không lâu sau, anh ta lưu loát viết xong một bài Weibo.
Mười nghìn tệ đến tay!
Vu Minh vui vẻ đăng tải, sau đó đến tủ lạnh cầm một lon Coca.
Uống một hớp Coca lạnh xuống bụng, khiến cho cơn nóng vì phải chê bai người khác của anh ta tiêu tan.
“Đã vãi, để lát nữa đăng bài thứ hai.”
Dương Hiểu San, sinh viên năm ba của một trường đại học nào đó, cô ấy rất thích nghe nhạc, là fan trên Weibo của Vu Minh.
Sau khi Vu Minh đăng bài viết lên, điện thoại của Dương Hiểu San vang lên thông báo nhắc nhở.
“Vu Minh mà bạn theo dõi vừa đăng tải bài viết mới.”
“Vu Minh lại nhắm trúng tác phẩm nào rồi sao?”
Lúc này, Dương Hiểu San đang ở thư viện lập tức ấn vào.
Nội dung trong bài đăng của Vu Minh lập tức xuất hiện trên màn hình.
Sau khi nhìn thấy câu nói “Bi ai của giới âm nhạc Hoa Ngữ”, cả người Dương Hiểu San ngây ngẩn.
Bởi vì tai nghe của cô ấy đang phát bài hát «Nhiệt Tâm 105°C Của Cậu» phiên bản Trần Vũ Hân trình bày.
“Không thể nào, mình cảm thấy bài này rất hay, cả «Quả Táo Nhỏ» nữa, nhóm nhảy trong trường mình còn đang tập bài này cơ mà.”
Dương Hiểu San có chút nghi ngờ thẩm mỹ của mình.
Thế nhưng người nói những lời này là Vu Minh, anh ta chính là người chuyên nghiệp.
Dương Hiểu San tiếp tục nhìn xuống.
“Trong bài «Nhiệt Tâm 105°C Của Cậu», gì mà dòng nước suối nguyên chất gì đó, tôi muốn hỏi cậu, nước suối 105°C là cái gì? Nước suối có thể sôi đến 105°C sao? Nước 100°C thôi cũng sôi rồi có được không? Đừng có nói với tôi là sôi trào dưới áp lực mạnh, chúng ta chỉ nói đến những cái thông thường thôi.”
“Nếu vậy, tôi cảm thấy bài hát này cũng có thể gọi là “Nhiệt độ nước đun sôi” đó.”
“Chủ đề của bài hát này là ước mơ không sai, đây là một bài hát có chủ đề thường thấy, nhưng cho dù có dùng chủ đề này, cũng khó mà che giấu lúc Hứa Diệp sáng tác chỉ viết qua loa lấy lệ, đương nhiên có khả năng không phải qua loa lấy lệ, có lẽ cậu ta đã rất cố gắng rồi.”
…
Sau khi Dương Hiểu San đọc hết bài viết, đột nhiên cô ấy có chút nghi ngờ thẩm mỹ của mình.
“Bài hát này thật sự tệ đến thế sao?”