Nhưng người phê bình lại chính là Vu Minh.
“Bỏ đi, bỏ đi, không nghe nữa, mình nghe đi nghe lại một bài hát, hóa ra lại là một ca khúc có trình độ kém như thế.”
Dương Hiểu San lập tức xóa bài hát này ở trong list nhạc của mình đi.
Có rất nhiều người bị ảnh hưởng giống Dương Hiểu San.
Sau khi điều động nhà phê bình âm nhạc, các hào môn kinh doanh cũng theo sát phía sau, một vài bài viết đã được đăng tải.
Những bài viết này từ đầu đến cuối đều nói đến vấn đề chất lượng của tác phẩm, nhưng người trong nghề đều có thể nhìn ra, đây là có người đang ra tay với Hứa Diệp.
Lúc này, Hứa Diệp đang ở trong phòng họp của công ty giải trí Thanh Quang.
Vẫn là mấy người Vương Húc, Trịnh Vũ, Trần Vũ Hân và Triệu Văn Viễn.
Công ty giải trí Thanh Quang vốn không có nhiều nhân viên, nói dễ nghe một chút là thuộc kiểu quản lý bằng phẳng hóa.
Nội dung của cuộc họp hôm nay là thảo luận về bước phát triển tiếp theo của Hứa Diệp, cùng với tiết mục sau đó.
Người đứng đầu tổ sáng tác Triệu Văn Viễn vốn không muốn đến, nhưng trong công ty chỉ có mình ông ấy hiểu biết về âm nhạc, cho nên Vương Húc đã gọi ông ấy đến.
Mấy người đang nói chuyện, trợ lý của Vương Húc gõ cửa đi vào.
“Sếp Vương, xảy ra chuyện rồi, sếp mau xem Weibo đi.” Nam trợ lý nói.
Vương Húc lập tức lấy điện thoại ra, ông ấy nhìn chằm chằm vào điện thoại hồi lâu, đôi mắt bỗng nhiên híp lại, khuôn mặt vốn hiền hòa nay lại hiện lên một tia sát khí.
“Sao thế?” Triệu Văn Viễn hỏi.
Mối quan hệ giữa ông ấy và Vương Húc rất tốt, nhìn thấy biểu cảm này của Vương Húc, Triệu Văn Viễn hiểu rõ, Vương Húc tức giận rồi.
Vương Húc để điện thoại xuống, nói: “Mọi người vào xem Weibo đi.”
Mọi người cầm điện thoại lên, rất nhanh, Hứa Diệp đã nhìn thấy trên hot search có một đề tài “Bài hát mì ăn liền không nên được ủng hộ”.
Sau khi ấn vào mới phát hiện, nhân vật chính là hắn.
Hai ca khúc hắn biểu diễn trong trương trình đã trở thành đối tượng bị công kích.
Thế trận này, rõ ràng là nhằm vào hắn.
Tối hôm qua vừa mới kết thúc buổi biểu diễn công khai, hôm nay đã mọc ra tin tức này, thú vị thật.
Sau khi Trịnh Vũ xem xong liền cau mày lại.
Trần Vũ Hân ngẩng đầu lên, cô ấy có chút lo lắng nhìn Hứa Diệp.
Hôm nay cô ấy ăn mặc tùy ý mà đến, bên trên mặc chiếc áo ngắn tay màu trắng, chiếc áo ngắn tay trông bình thường nhưng mặc trên người của cô ấy lại trông chẳng bình thường chút nào.
Vương Húc hỏi: “Hứa Diệp, cậu thấy sao?”
Hứa Diệp nói thẳng: “Để tôi xem đã.”
Triệu Văn Viễn trực tiếp bật cười, ông ấy thật sự không nhịn nổi.
Mẹ nó, não cậu suy nghĩ kiểu gì thế.
Thấy Hứa Diệp vẫn còn tâm trạng nhố nhăng, bầu không khí trong phòng họp đã hòa hoãn hơn rất nhiều.
Vương Húc cam chịu rồi, có bệnh thì cứ bệnh đi.
Không cam chịu thì phải làm sao bây giờ, nghệ sĩ của công ty mình mà.
Vương Húc tiếp tục hỏi: “Ý tôi là cảm nhận của cậu sau khi nhìn thấy những tin tức này.”
Hứa Diệp kích động nói: “Tôi cảm thấy mình hot thật rồi!”
Triệu Văn Viễn cười lớn.
Lại bị phá vỡ lần thứ hai.
Tên nhóc nhà cậu đúng là hấp thật mà.
“Cậu không lo lắng chút nào sao?” Vương Húc hỏi.
Hứa Diệp cười một tiếng, từ lúc bắt đầu hắn đã đoán được những chuyện này rồi.
Mặc dù kiếp trước hắn không ở trong giới giải trí, thế nhưng ngày ngày đều ăn dưa, thơm vô cùng.
Có chuyện lung tung lộn xộn gì mà chưa từng thấy chứ.
Ngay cả trong đơn vị Hứa Diệp, không phải cũng vì một vị trí mà tranh giành cấu xé lẫn nhau sao.
Thế thì sao chứ?
Người mà các người phải đối mặt là một thí sinh bật hack đó nha.
“Chúng ta tiếp tục vấn đề lúc nãy đi.” Hứa Diệp chậm rãi nói.
Vương Húc nheo mắt lại, ông ấy cảm thấy cần phải nhìn kỹ lại người trẻ tuổi trước mặt một lần nữa.
Đối mặt với tình huống như thế mà chẳng mảy may lo sợ, nên nói Hứa Diệp là nghé con mới sinh không sợ cọp, hay là cậy giỏi mà to gan đây?
Trong buổi họp, mọi người bàn về hướng đi sau này của Hứa Diệp.
Quyết định cuối cùng là để cho Hứa Diệp chuyên tâm chuẩn bị tiết mục trước, còn về chuyện hợp tác thì tạm thời để đó, đợi đến khi ghi hình chương trình xong sẽ tính tiếp.
Hứa Diệp đã đi đến vị trí này của chương trình «Những Ngôi Sao Ngày Mai» rồi, đã như thế, vậy thì phải cố gắng bước tiếp.
Khoảng thời gian này, Trần Vũ Hân sẽ đồng hành với Hứa Diệp, mài giũa tác phẩm tiếp theo cho thật tốt.
Có một vài công ty đã nghĩ cách chèn ép giá trị của Hứa Diệp rồi, nhưng Vương Húc lại chưa có động tĩnh gì.
Sau khi tan họp, đám người Hứa Diệp rời khỏi phòng họp, chỉ còn Vương Húc và Triệu Văn Viễn ở lại.
Vương Húc dựa lưng lên ghế, mí mắt rủ xuống, ngón tay gõ lên trên bàn.
Triệu Văn Viễn cười nói: “Sao hả? Muốn ra tay với mấy tên cá nát tôm thối này ư?”