Từ Nam Gia cũng nhìn về phía Ngô Vân Phong.
“Cậu về được rồi.” Từ Nam Gia nói.
“Vâng!”
Ngô Vân Phong lúng túng cười một tiếng, nhanh nhẹn đứng dậy rời đi.
Đợi sau khi Ngô Vân Phong rời đi, Hứa Diệp lấy điện thoại của mình ra.
Hắn tải dữ liệu liên quan đến bài hát «Bành Trướng» về điện thoại của mình.
“Cô giáo, chúng ta nghe bài hát trước đã.”
Từ Nam Gia vui vẻ sát gần lại.
Hứa Diệp ấn phát ra.
Nhạc đệm của bài hát vang lên.
Chỉ mới nghe nhạc đệm, không thể nghe ra được gì cả.
Chỗ tinh túy của bài «Bành Trướng» là nằm ở kiểu hát.
Đợi sau khi nghe nhạc đệm xong, Hứa Diệp cũng gửi một bản lời bài hát cho Từ Nam Gia.
Sau khi Từ Nam Gia xem xong, cô ấy mở miệngnói: “Hình như bài hát này rất vui vẻ.”
Với trình độ của cô ấy, thực ra chỉ có thể cảm nhận được những thứ này.
Cô ấy chắc chắn không thể tưởng tượng ra được dáng vẻ khi biểu diễn.
Thế giới này còn chưa xuất hiện kiểu Yodel để biểu diễn bài hát tiếng Trung.
Hứa Diệp chậm rãi nói: “Vậy nên vũ đạo của bài hát này cũng cần vui vẻ một chút.”
Hai người bắt đầu nói chuyện liên quan đến bài hát này.
Về phương diện vũ đạo, Từ Nam Gia rất có ý tưởng.
Rất nhanh, cô ấy đã nghĩ đến một vài động tác, biểu diễn ngay tại hiện trường cho Hứa Diệp xem.
Có một vài động tác đã bị Hứa Diệp loại bỏ, cũng có một vài động tác được giữ lại.
Đợi đến cuối cùng, Hứa Diệp đưa ra yêu cầu hàng đầu của mình.
“Cô giáo, tôi có một động tác, nhất định phải biên tập vào trong vũ đạo cho tôi.”
Từ Nam Gia nghi ngờ hỏi: “Động tác gì?”
Hứa Diệp đứng lên.
Hắn đi ra giữa phòng học, điều chỉnh cảm xúc trên mặt, đó là một loại biểu cảm vừa khiêm tốn lại mang theo một chút khoa trương.
Đơi sau khi hắn đứng vững, hai tay tự nhiên hạ xuống, sau đó bắt đầu đi về phía trước.
Sau khi nhìn thấy động tác của Hứa Diệp, Từ Nam Gia trực tiếp há hốc mồm, gần như có thể nhét một quả trứng vào.
Tư thế của Hứa Diệp thật sự rất kỳ lạ.
Lúc hắn đi về phía trước, bước theo dáng chữ bát (八), cánh tay đung đưa, còn kết hợp với bả vai một trước một sau, lay động trái phải, cả người cũng đung đưa trái phải.
Động tác này phải nói thế nào đây.
Không đẹp chút nào.
Nhìn qua thì vô cùng gợi đòn.
Đúng vậy, rất gợi đòn.
Nếu có ai dùng tư thế này đi trên đường phố, chắc chắn chưa đi được mười bước đã bị người ta lao vào đánh.
Đợi sau khi Hứa Diệp đi vài bước, hắn nhìn về phía Từ Nam Gia.
“Cô giáo, chính là động tác này.”
Từ Nam Gia cảm thấy lúng túng đến mức ngón chân cắm xuống đất.
Vũ đạo của người khác thì đẹp mắt thu hút.
Còn động tác của cậu là cái khỉ gì thế?
“Cậu nhất định phải thêm động tác này vào phần biên đạo nhảy sao?”
“Không được ạ?” Hứa Diệp hỏi ngược lại.
Từ Nam Gia nhất thời không còn vui vẻ nữa.
Không dễ gì mới làm người hướng dẫn của Hứa Diệp, sao có thể nói là không được chứ.
Hôm nay cho Hứa Diệp có làm ra động tác dở người hơn nữa, cô ấy cũng phải thêm vào.
Từ Nam Gia ưỡn ngực nói: “Được! Cậu còn yêu cầu gì nữa không, nói ra luôn đi!”
“Vậy cô đi thử vài bước xem, cảm nhận mị lực của nhịp bước này.”
“Hả?”
Biểu cảm của Từ Nam Gia nhất thời sụp đổ.
Cô ấy là thành viên của nhóm nhạc nữ đó, thật sự phải làm như thế sao?
Hứa Diệp rất nghiêm túc nói: “Cô thử đi, không có bệnh thì đi vài bước.”
Chuyện này không phải là hắn muốn Từ Nam Gia làm trò hề.
Chủ yếu vì động tác này rất quan trọng.
Nếu như không có động tác này, vậy thì bài «Bành Trướng» không có linh hồn rồi.
Nhịp bước vừa rồi được xưng là “nhịp bước tỷ đô” trên Trái Đất.
Không có một tỷ thì sẽ không đi được.
Từ Nam Gia phải hoàn toàn nắm được nhịp bước này thì Hứa Diệp mới yên tâm được.
Từ Nam Gia đứng dậy, cô ấy vẫn còn hơi do dự.
Hứa Diệp: “Đi hai bước là được, cô giáo à, cô phải nắm được tinh túy của động tác này chứ.”
“Được, để tôi thử một chút.”
Từ Nam Gia thử bước đi một bước.
“Động tác của cô không đúng rồi.”
Hứa Diệp bắt đầu hướng dẫn.
Hắn chính là khán giả đã từng xem «Xin Chào, Quý Ông Tỷ Phú», cho nên hiểu rất sâu về động tác này.
“Cô hãy thử tưởng tượng rằng, bây giờ cô đang có một tỷ tiêu xài tùy ý, cô đi đến đâu người ta phải nhường đường đến đấy, mỗi bước đi đều làm mưa làm gió, một bước đi như ngàn dặm, đi một bước như đã sống mấy đời!”
Biểu cảm của Từ Nam Gia sắp vặn vẹo rồi.
Mình không nên đến đây mới phải.
Tại sao lại trở thành thế này chứ.
Trong phòng livestream, các khán giả đều đã cười như điên.
“Xin hỏi người hướng dẫn này là ai thế?”
“Em gái Nam Gia mau chạy đi, bây giờ vẫn còn kịp đó!”
“Vừa rồi tui mới thử đi mấy bước trước mặt mẹ, mẹ tui trực tiếp áp dụng quy tắc bàn tay phải, bà ấy nói rằng nhà tui không chứa chấp kẻ tâm thần.”