“Thật khó tưởng tượng, sau khi ở chung một tuần lễ, em gái Nam Gia sẽ trở nên thế nào.”
Rất nhiều fan của Vitality Girls bắt đầu lo lắng cho Từ Nam Gia.
Lúc này, sau khi Từ Nam Gia trải qua một trận đấu tranh tâm lý, cô ấy đã nghĩ thông suốt rồi.
Nếu đã làm người hướng dẫn của Hứa Diệp, vậy thì chấp nhận số phận vậy.
Từ Nam Gia tự nhiên hạ tay xuống, cô ấy bày ra dáng vẻ sang chảnh, bắt đầu đi về phía trước.
Hai mắt Hứa Diệp tỏa sáng: “Đúng vậy, chính là như thế!”
Phòng livestream, rất nhiều fan của Từ Nam Gia đã tan nát cõi lòng.
“Em gái ơi! Hứa Diệp, cậu mau trả em gái lại cho tôi!”
“Hết cứu! Hết cứu thật rồi! Trước đó là Đổng Ngọc Khôn, bây giờ là Từ Nam Gia!”
“Bệnh tâm thần sẽ lây lan đó!”
“Tôi đột nhiên có chút mong đợi về tiết mục của Hứa Diệp nha!”
Những khán giả này chỉ biết hai người đang chuẩn bị tiết mục, nhưng bài hát cụ thể là gì thì bọn họ không nghe thấy được.
Thế nhưng động tác này, nếu như thêm vào màn biểu diễn, chắc chắn sẽ bùng nổ.
Trông gợi đòn quá rồi.
Rất nhanh, Từ Nam Gia đã nắm giữ được tinh túy của động tác này, thậm chí cô ấy còn cảm thấy bước đi như thế sẽ sinh ra một loại khí chất kỳ lạ.
Giống như cứ đi như thế thì bản thân sẽ có một tỷ thật vậy.
Từ Nam Gia không hề phát hiện, cô ấy đã dần trở thành phong cách của Hứa Diệp.
Cuộc trao đổi ngày hôm nay kết thúc, Từ Nam Gia quay trở về khách sạn nghỉ ngơi.
Buổi thu âm của ngày hôm nay cũng đã kết thúc.
Lúc Hứa Diệp rời khỏi phòng huấn luyện, một nhân viên công tác gọi hắn lại.
“Hứa Diệp, người của công ty giải trí Thanh Điểu muốn gặp cậu, bọn họ đang đợi ở phòng khách, đạo diễn Trương nói muốn gặp hay không do cậu quyết định, không gặp cũng chẳng có ảnh hưởng gì.”
“Được, tôi biết rồi, phiền anh dẫn tôi đi.”
“Cậu đi theo tôi.”
Nhân viên công tác dẫn Hứa Diệp đến phòng tiếp khách do tổ chương trình chuẩn bị.
Hứa Diệp mở cửa ra, bên trong có một người đàn ông trung niên đang ngồi trên ghế sô pha.
Nhìn thấy Hứa Diệp đi vào, ông ta trực tiếp đứng dậy cười nói: “Hứa Diệp, xin chào, tôi là Tổng thanh tra Âm nhạc của công ty giải trí Thanh Điểu – Lưu Chương, hân hạnh được gặp cậu.”
Hứa Diệp nghi ngờ nói: “Ông vui thế cơ à?”
Biểu cảm của Lưu Chương trực tiếp cứng đờ.
Mẹ nó, có bệnh thật sao.
Có vẻ không phải tin đồn thất thiệt.
Lần này Lưu Chương đến là để đại diện công ty giải trí Thanh Điểu thăm dò xem Hứa Diệp có bằng lòng đến chỗ bọn họ hay không.
Là công ty lão làng trong giới giải trí, một trong bốn công ty hàng đầu.
Thủ đoạn của công ty giải trí Thanh Điểu đơn giản nhưng rất thô bạo trong giới giải trí.
Có thể chèn ép thì cứ chèn ép, chèn ép không được thì lôi kéo.
Người trẻ tuổi mới xuất hiện có năng lực như Hứa Diệp đã lần lượt đè đầu cưỡi cổ Lý Tinh Thần.
Nếu cứ tiếp tục như thế, không nói đến lợi ích, ngay cả mặt mũi Tống Chính Kỳ cũng bay hết.
Chương trình «Những Ngôi Sao Ngày Mai» tính tới tính lui cũng chỉ còn hai tập nữa mà thôi, như Lý Tinh Thần tiếp tục bại dưới tay Hứa Diệp, vậy thị giá trị thương mại của cậu ta sẽ giảm đi rất nhiều.
Mà chi phí bọn họ đập xuống để tuyên truyền cho Lý Tinh Thần cuối cùng sẽ trở thành thứ giúp gia tăng nhiệt độ cho Hứa Diệp.
Đến lúc đó công ty giải trí Thanh Điểu sẽ trở thành trò cười trong giới.
Vậy nên lần này Tống Chính Kỳ mới để cho Lưu Chương tự mình đến, hơn nữa còn mang theo một bản hợp đồng cấp độ B không tệ đến.
Bây giờ Hứa Diệp vẫn chưa ra mắt, có thể lấy được hợp đồng cấp B đã là tốt lắm rồi.
Ngay cả sau khi Lý Tinh Thần ra mắt cũng chưa chắc lấy được bản hợp đồng này.
Tống Chính Kỳ cảm thấy ông ta đã cho Hứa Diệp đủ mặt mũi rồi.
Ông ta cũng đã tìm bên phía công ty giải trí Thanh Quang.
Vương Húc chỉ trả lời ông ta một câu.
“Tôi tôn trọng suy nghĩ của Hứa Diệp.”
Thực ra loại giao dịch này trong giới cũng không cần sự đồng ý của nghệ sĩ.
Thế nhưng Vương Húc vẫn làm như thế, dù cho công ty giải trí Thanh Điểu đã cho ông ấy một cái giá rất cao.
Hứa Diệp đồng ý thì giao dịch bình thường.
Nếu Hứa Diệp không đồng ý, vậy công ty giải trí Thanh Quang sẽ mãi mãi là hậu thuẫn của Hứa Diệp.
Lưu Chương cũng cho là vậy, bản hợp đồng cấp B này nhất định sẽ có sự hấp dẫn đối với Hứa Diệp.
Kết quả vừa đến, ông ta đã bị chỉnh đâu ra đấy.
“Người này có bệnh không thế, cho dù cậu ta đồng ý, công ty mình ký hợp đồng với một nghệ sĩ đầu óc dấm dớ, không biết là tốt hay xấu đây.” Trong lòng Lưu Chương thầm nghĩ.
Ông ta ho khan vài tiếng, nói: “Cậu nói chuyện thú vị thật.”
Hứa Diệp lại nói: “Thú vị là có ý gì?”
Lưu Chương lại ngẩn ra.
Ông ta cảm thấy đường não của mình và Hứa Diệp không cùng một sợi dây rồi.