“Nhưng các ngươi không ngờ được rằng lão thái gia của Lưu gia lại bị chọc tức đến mức ngã bệnh, nếu ông ấy không xảy ra chuyện thì bắt mấy con cháu của Lưu gia bị cũng chẳng sao, đúng không?”
Vân Dương
“Có ai đoán được ông lão ấy mệnh mỏng như giấy? Bây giờ Kiểu Thố vẫn còn đang ở Lưu gia kéo dài thời gian, bọn ta phải tìm được bằng chứng.”
Trần Tích hỏi:
“Khi nào đi?”
Vân Dương bước qua bậc cửa đi ra ngoài ngay lập tức:
“Đi ngay bây giờ?”
“Chờ một lát đã.”
“Gì?”
Trần Tích không nhúc nhích, hắn chỉ hỏi với giọng vô cùng nghiêm túc:
“Ta có được lợi gì không?”
...
Vân Dương dừng bước, rồi xoay người lại, hắn đứng dưới ánh trắng chiếu rọi xuống phố An Tây, nhìn Trần Tích đứng trong y quán, cười nửa miệng:
“Ngươi dám bàn điều kiện với ta à?”
Trần Tích không tỏ ra khúm núm hèn nhát bởi vì đối phương có quyền thế, mà hắn nói với giọng điệu hết sức chân thành:
“Vân Dương đại nhân, hiện nay ngươi và Kiểu Thố đều rơi vào thế khó, vốn dĩ việc này không liên quan gì đến ta, nhưng ta ra tay giúp đỡ, đáng lý ra nên nhận được thù lao mới phải. Ngươi cứ coi như ta là nhân viên bốc vác ở bến tàu, lấy tiền làm việc là được.”
Vân Dương mỉm cười, hắn tiến lên vài bước, phất tay cắm một chiếc ngân châm vào ngực Trần Tích, ngân châm mảnh như lông trâu, phải quan sát cẩn thận dưới ánh trăng mới có thể thấy rõ.
Chỉ trong nháy mắt, cổ Trần Tích nổi gân xanh, phần ngực đau đớn cực kỳ, hắn gần như lên cơn sốc vì quá đau.
Giọng của Vân Dương dần trở nên lạnh lẽo:
“Mật Điệp Ty bọn ta chưa bao giờ cò kè mặc cả với người khác.”
Trần Tích đỡ khung cửa của y quán thở hổn hển:
“Luôn phải có ngoại lệ.”
Vân Dương hỏi ngược lại:
“Dựa vào đâu mà ngươi cho rằng chuyện này không phải ngươi thì không được?”
Trần Tích bỗng đỡ khung cửa đứng thẳng dậy, hai mắt hắn nhìn thẳng vào mắt Vân Dương:
“Đúng vậy, không phải ta thì không được.”
Không gian lặng ngắt như tờ.
Giống như có một luồng khí áp khổng lồ giáng xuống phố An Tây, đè ép mọi âm thanh trong khu vực này.
Trần Tích nói tiếp:
“Nếu không đến mức không phải ta thì không được, Vân Dương đại nhân sẽ không đến tìm một kẻ vô danh tiểu tốt là ta đây vào thời điểm căng thẳng thế này.”
Mật Điệp Ty có cao thủ bắt gián điệp không? Tất nhiên là có.
Nhưng Vân Dương từng nói, hai người họ lâm thời bị điều đến Lạc Thành, hơn nữa với phong cách làm việc của Vân Dương và Kiểu Thố, bọn họ không giống như là người chuyên môn bắt gián điệp, mà giống... Sát thủ hơn.
Hôm bắt Chu Thành Nghĩa, Vân Dương và Kiểu Thố không thể hiện ra năng lực phản gián điệp, trái lại thủ đoạn giết người lại cực kỳ bí ẩn và dứt khoát.
Hiện nay, hai người bọn họ lâm thời bị giao cho nhiệm vụ quan trọng nhưng lại gây ra họa lớn.
Bọn họ còn người giúp giải quyết hậu quả... Cần một người thông minh.
Vân Dương nheo mắt:
“Cho dù ta cần ngươi giúp đỡ thì ngươi không sợ xong việc ta gây khó dễ cho ngươi à? Ta kiến nghị ngươi nói chuyện với ta thì uốn lưỡi bảy lần trước khi nói, bằng không ngươi không không thừa nhận nổi hậu quả đâu.”
Trần Tích nói:
“Chắc chắn sau này Vân Dương đại nhân sẽ tiếp xúc với nhiều mật thám hơn, nơi nào có mật thám thì nơi ấy sẽ có công lao, ta giúp ngươi kiếm công lao, sao ngươi lại gây khó dễ cho ta được.“
“Ồ?”
Hai mắt Vân Dương sáng lên.
Trần Tích nói một thôi một hồi, chỉ có câu này mới thật sự khiến hắn quan tâm!
“Ngươi cảm thấy ngươi có thể giúp ta kiếm công lao à?”
Vân Dương hỏi ngược lại.
Trần Tích nói:
“Phèn chua trong phủ Chu Thanh Nghĩa là do ta tìm ra.
“Công lao này không lớn.”
Vân Dương lắc đầu.
Trần Tích cũng lắc đầu:
“Không, công lao mà ta nói không phải là Chu Thành Nghĩa, mà là ta... À không, là cách Vân Dương đại nhân phá giải được mật thư do Quân Tình Ty của Cảnh triều viết. Phương thức mà Mật Điệp Ty lùng bắt gián điệp, khám nhà trước đây đã bỏ sót mật thư trong lần kiểm tra này, đồng thời cũng bỏ sót rất nhiều tin tức. Hiện giờ dùng cách này tra xét lại một lượt, chưa biết chừng sẽ có được thu hoạch bất ngờ trong nhà bọn họ.”
Vân Dương
“Đúng thế! Lần này có thể cho nội tượng thấy được, ta và Kiểu Thố...”
Hắn liếc Trần Tích một cái, chợt khựng lại.
Vân Dương cân nhắc một lát:
“Ngươi muốn cái gì gì?”
Trần Tích nói:
“Quyền lực, ta muốn chức quan trong Mật Điệp Ty.”
Vân Dương tức giận nói:
“Ngươi nghĩ ta là nội tướng à, Mật Điệp Ty là nha môn quyền lực nhất dưới trướng Ty Lễ Giám, chỉ làm những việc cơ mật nhất, muốn vào được Mật Điệp Ty thì nhất định phải do đích thân Chủ Hình Ty thẩm tra ba đời rồi báo cáo lên nội tướng, người khác không tự tiện quyết định được!”
Trần Tích nói:
“Thế ta muốn tiền.”
Vốn dĩ hắn không định đòi quyền lực thật, nhưng khi muốn một cái gì đó thì không được bại lộ ý đồ của mình trước, mà phải “đòi tiên” cái đã.
Vân Dương thấy Trần Tích không cần chức quan thì thở phào nhẹ nhõm:
“Ngươi muốn bao nhiêu?”
“Hai nghìn hai lượng bạc.”
“Cái gì?!”
Trần Tích hỏi:
“Không được à?”
Vân Dương vò đầu:
“Ngươi có biết bổng lộc của ta mỗi năm cũng chỉ được có ba mươi sáu lượng bạc thôi không hả, thế mà ngươi vừa mở miệng đã đòi hai nghìn hai?! Ngươi mà còn vớ vẩn như thế nữa thì xem ta có xiên chết ngươi cho xong việc không!”