“Chẳng lẽ Mật Điệp Ty chỉ sống bằng tiền lương à?”
Trần Tích không tin.
Vân Dương trầm tư giây lát, chỉnh đốn lại cảm xúc bị “công lao” ảnh hưởng, nói một cách kiên quyết:
“Mỗi lần ngươi giành được công lao cho ta, ta sẽ trả ngươi năm mươi lượng bạc.”
“Một đại nhân vật như Vân Dương đại nhân mà chỉ cho được năm mươi lượng thôi à?”
“Chỉ năm mươi lượng? Năm mươi lượng đủ cho ngươi mua hai mươi kỹ nữ ở chợ Tây rồi đấy! Hôm nay thời gian cấp bách, không biết bên phía Kiểu Thố còn có thể kéo dài thời gian được bao lâu, nếu ngươi còn dây dưa lề mề nữa thì ta sẽ giết ngươi. Ta hỏi ngươi một lần cuối cùng, năm mươi lượng, có muốn không?”
“Muốn!”
Vân Dương xoay người đi ra ngoài:
“Còn ba canh giờ nữa là trời sáng, ngươi chỉ có ba canh giờ thôi.”
“Bây giờ Vân Dương đại nhân định đi đâu tìm chứng cứ?”
“Đưa ngươi đến cửa hàng giấy, có lẽ ngươi có thể tìm được manh mối gì ở nơi đó!”
Trần Tích lắc đầu từ chối:
“Không đến cửa hàng giấy, chúng ta đến phủ của Chu Thành Nghĩa.”
Vân Dương cau mày:
“Chẳng phải lần trước ngươi đã tìm ra được phèn chua rồi à? Còn gì khác nữa ư?”
Trần Tích không trả lời.
Vân Dương sực hiểu ra:
“Khoan đã, nhất định lần trước ngươi còn phát hiện ra manh mối khác ở phủ của Chu Thành Nghĩa, nhưng ngươi giấu giếm, không nói cho ta và Kiểu Thố!”
“Ta làm thế là để lưu cho mình một lá bài tẩy mà thôi, mong Vân Dương đại nhân lượng thứ.”
Từ trước đến nay Trần Tích không phải là người dễ dàng bó tay chịu trói, lúc giết người, cho dù eo bị đâm thủng thì hắn cũng phải cắn rách một miếng thịt trên cổ của kẻ thù.
“Shhh!”
Vân Dương kinh hãi:
“Ta càng ngày càng cảm thấy ngươi là gián điệp của Cảnh triều rồi phải làm sao đây?”
“Gián điệp của Cảnh triều sẽ giúp đại nhân bắt gián điệp à?”
Vân Dương đặt hai ngón tay lên đầu lưỡi, huýt một tiếng vang và thanh, một con tuấn mã từ một ngã rẽ phố An Tây chạy ra.
Hắn xoay người nhảy lên lưng ngựa, rồi kéo Trần Tích lên ngồi sau lưng mình:
“Ngồi cho chắc!”
Bốn vó ngựa bọc vải nện lên con đường gạch lát đá xanh phát ra âm thanh lộc cộc, lao nhanh vào màn sương lúc rạng sáng.
Không một ai phát hiện ra, trên mái nhà nằm ngay cạnh đường lớn, một con mèo đen nho nhỏ vẫn luôn trốn trong góc tối.
Khi bọn họ rời đi, con mèo nhẹ nhàng nhảy từ mái hiên lợp bằng những mảnh ngói màu xám, đuổi theo hai người kia.
…
Tuấn mã và kẻ áo đen chạy vội trong đêm tối, giống như nhân vật trong câu chuyện mà thuyết thư tiên sinh thường hay kể, đều là những người lưu lạc trong chốn giang hồ.
Lúc này, một con quạ đen vẫy hai cánh, đậu xuống nóc nhà một gian tửu lầu phía trước trên con đường bọn họ đi qua, nó chỉ yên lặng đứng trên phần mái cong nhìn Trần Tích và Vân Dương cưỡi ngựa phi qua, nó không thèm động đậy, giống như bản thân nó chính là linh thú gắn trên mái tòa lầu ấy.
Lông vũ của con quạ như phát sáng dưới ánh trăng, giống như khoác một lớp vải sa, tĩnh lặng và thần bí.
Ơ, quạ?
Trần Tích quay đầu nhìn về phía mái hiên ấy lần nữa, nhưng lại thấy con quạ đã vỗ cánh bay về hướng nào chẳng hay.
Hắn khẳng định mình từng nhìn thấy con quạ ấy ở sân sau của y quán, ánh mắt nó quan sát hắn giống như ánh mắt theo dõi của kẻ bề trên.
Lúc nhìn thấy con quạ ấy, Trần Tích từng cho rằng đó chỉ là ảo giác xuất hiện do căng thẳng thần kinh cực độ, nhưng bây giờ lại nhìn thấy nó, hắn không cho là vậy nữa, sự thần bí của thế giới này vượt xa sức tưởng tượng của hắn.
Hắn suy tư một lát, rồi hỏi Vân Dương:
“Vân Dương đại nhận, Mật Điệp Ty các ngươi thấy nhiều biết nhiều, thế ngươi từng thấy ai có thể điều khiển động vật chưa?”
“Chưa từng.”
Vân Dương thuận miện trả lời.
“Thế người tu đạo thì sao? Ta nghe thuyết thư tiên sinh kể những câu chuyện thần tiên ma quái, có phải thật không?”
Trần Tích lại hỏi.
“Không phải.”
Trần Tích trầm ngâm, hắn từng tu hành, hơn nữa hắn dám chắc thế giới này còn có người tu hành khác, nhưng tại sao chưa từng nghe đến bao giờ?
Nguyên nhân gì khiến những người tu hành ẩn nấp giữa phố phường và trong triều đình?
Roẹt.
Vân Dương quay đầu lại nhìn thì thấy Trần Tích xé vạt áo rồi buộc lên mặt mình.
“Ngươi làm gì thế? Làm người của Mật Điệp Ty bọn ta làm việc phải quang minh chính đại, không được che che giấu giấu.”
Vân Dương nói với giọng khinh thường.
Trần Tích thuận miệng trả lời:
“Vân Dương đại nhân, ta chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt, cẩn thận vẫn hơn. Với cả ngươi cũng phải giữ bí mật thân phận của ta, bằng không Lưu gia trả thù ta thì sau này không có ai giúp ngươi kiếm công lao nữa đâu.”
Vân Dương suy nghĩ cẩn thận, đích xác là như vậy:
“Vậy thì ngươi bịt mặt kín... Hu!”
Hắn thình lình ghìm dây cương, khiến con ngựa đột ngột dừng lại đường phố tối tăm.
Trần Tích liếc một cái, trước mặt bọn họ có một nhóm mấy chục người cưỡi ngựa đi đến