Hắn cứ nghĩ nhân vật chuyên xét nhà diệt khẩu như Mật Điệp Ty có thể lấy đồ đạc tùy ý chứ… Thảo nào lúc mặc cả với Vân Dương, người nọ lại tỏ ra cực kỳ đau lòng, hóa ra ngày ngày bị Chủ Hình Ty theo dõi!
Trần Tích đứng trước bàn, ngón tay gõ nhẹ lên chiếc hộp, hắn suy tư một lát, cuối cùng vẫn đặt chiếc hộp lại chỗ cũ. Hắn trở lại chỗ giá sách, tìm một quyển sách rồi tiện tay lật xem vài trang, sau đó lại nhét sách về chỗ cũ.
Lúc này, cả đám đã tìm ra đủ bảy chương đầu của Tứ Thư Chương Cú Kinh, hơn nữa xác định được đều là chữ viết của Chu Thành Nghĩa!
Vân Dương thở hắt ra:
“Thắng rồi! Vụ án của Lưu gia coi như kết thúc rồi, cho dù Lưu lão thái gia tắt thở vì bị chọc tức hay qua đời do bệnh tật thì Mật Điệp Ty bọn ta cũng xử án theo lẽ công bằng, lập được công lớn!”
Lâm Triều Thanh nói với thái độ dửng dưng:
“Hy vọng lần sau ngươi đừng thắng bằng cách ăn may nữa, lần nay là may mắn, lần sau nếu gặp phải Hồ thị, Từ thị, Trần thị… Thì chưa chắc đã có người giúp ngươi được đâu.”
Vân Dương cười gằn:
“Cảm ơn Lâm chỉ huy sứ nhắc nhở.”
Hắn vuốt tóc, chỉnh lại quần áo nhăn nheo, cuối cùng ôm một chồng sách được đã được sửa sang lại:
“Đi thôi, lấy chứng cứ làm Lưu gia câm miệng.”
“Khoan.”
Lâm Triều Thanh nói với giọng lạnh lùng:
“Không ai được lén lút mang bất cứ tài vật nào đi khỏi đây, kiểm tra.”
Vân Dương và Kiểu Thố lật ống tay áo lên, sau đó vỗ quần áo từ trên xuống dưới một lượt, bọn họ bực dọc nói:
“Có chút tiền trinh ấy thôi, không lén mang cái gì đi cả, bọn ta biết quy tắc mà!”
Lâm Triều Thanh lại nhìn sang Trần Tích, Trần Tích bất đắc dĩ bắt chước người khác lật ống tay áo lên, rồi phủi quần áo:
“Ta không lén mang cái gì đi cả.”
“Tốt.”
Mọi người cùng nhau đi ra ngoài, đến khi bọn họ đi ra cổng, trong căn phòng vừa rồi, một con mèo đen tuyền nấp trên xà nhà đứng dậy duỗi người.
Ô Vân nhảy từ xà ngang xuống một cách nhẹ nhàng, ngậm lấy củ nhân sâm mà Trần Tích vừa mới bỏ lại vào trong tủ, nó ngậm nhân sâm và leo lên giá sách, lại ngậm luôn cả quyển sách hắn vừa lật xem.
Ô Vân lông xù đen thui quan sát xung quanh, sau khi xác nhận không có ai chú ý đến mình mới trẻo lên xà nhà, chui qua một khe hở và chạy vào trong bóng đêm.
…
Cánh cửa sơn son của nhà Lưu Đối Ngư bị mọi người kéo ra từ từ.
Trong cửa, Vân Dương bước ra đầu tiền với dáng vẻ kiêu ngạo:
“Chứng cứ ở đây, ta sẽ khẩn cấp đưa những bằng chứng này đến kinh thành, để hoàng thượng định đoạt!
Lưu Minh Hiển ngồi trên chiến mã, vẻ mặt dưới lớp khăn tang không rõ ràng dưới ánh lửa chập chờn.
Hắn nhìn đồng chứng cứ trên tay Vân Dương, ngân xanh trên trán nổi lên, hắn không ngờ Vân Dương và Kiểu Thố thật sự tìm được chứng cứ, nếu bây giờ tiếp tục đòi báo thù cho lão thái gia thì lý do cũng chẳng đủ thuyết phục nữa.
Nhưng mà, hắn ta bỗng cảm thấy không bình thường… Hắn ngẩng đầu lên nhìn về phía sau lưng Vân Dương, ở đó có một người che mặt cúi thấp đầu.
Đó là ai?
Tại sao lại phải che mặt?
Lưu Mihn Hiển đang định quan sát kỹ hơn thì lại thấy Vân Dương dịch bước chân, che khuất cái người che mặt ấy, cười nửa miệng nhìn hắn:
“Lưu đại nhân, còn chưa chịu lùi lại à?”
Lưu Minh Hiển im lặng, không hề có ý định rút lui.
Bầu không khí giữa hai bên giương cung bạt kiếm, bọn họ đều đang chờ bên còn lại mở miệng trước, là chiến hay là lui, chỉ trong một ý nghĩ.
Lưu Minh Hiển bình tĩnh hỏi:
“Lương Cẩu Nhi đâu?”
Người trẻ tuổi bên cạnh ghìm dây cương hoảng loạn nói:
“Nhị thúc, Lương Miêu Nhi vừa gửi tin, nói là Lương Cẩu Nhi đã rút đao chém hoạn quan rồi, bây giờ đang ngủ ở ngõ Hồng Y rồi.”
Mặt Lưu Minh Hiển sa sầm, hắn quan sát Ngư Long Vệ của Chủ Hình Ty hiện tại đã rút đao ra, rồi cắn răng nói:
“Bảo Lương Cẩu Nhi mang theo thanh đao cùn của hắn cút ra khỏi Lưu gia, Lưu gia không có nơi dung thân cho hắn nữa!”
Thế nhưng hắn vẫn không định từ bỏ, hắn lại giục ngựa rồi dẫn mấy trăm người Lưu gia xông lên.
Lúc này, Lâm Triều Thanh lên tiếng:
“Lưu đại nhân, chớ hại cả Lưu gia, chi bằng ngươi chờ Lưu các lão trở về Lạc Thành, hỏi ý kiến hắn rồi hẵng quyết định.”
Lưu Minh Hiển nhìn chòng chọc vào Lưu Triều Thanh, cuối cùng hắn chắp tay từ xa:
“Lưu mỗ ở trong nhà chờ xử trí, hồi phủ! Tổ chức lễ tang cho lão thái gia!”
Lúc rời đi, hắn không kìm được mà quay đầu lại nhìn, đúng lúc thấy được Lâm Triều Thanh đang nói gì đó với người che mặt.
“Điều tra kẻ che mặt kia!
Lưu Minh Hiển nói với ngữ khí hung tợn:
“Diêm Vương sống Vân Dương và Kiểu Thố giết người thì giỏi chứ chưa nghe nói bọn họ có bản lĩnh tra án bao giờ, nhất định là cái kẻ che mặt kia làm thay bọn họ, phải điều tra hắn cho bằng được!”
“Ta biết rồi nhị thúc.”