Chương 50: [Dịch] Thanh Sơn

Móc Mỉa Ai Đấy

Phiên bản dịch 4175 chữ

Thậm chí, Lưu Minh Hiển có khi còn có cảm giác: Nếu như tối hôm nay không có người bịt mặt ấy, có lẽ mọi chuyện đã khác.

Đợi toàn bộ người của Lưu gia rời đi, Lâm Triều Thanh cũng xoay người lên ngựa, hắn khoác áo tơi nhìn xuống Trần Tích:

“Thiếu niên, hứa hẹn của ta có hiệu lực trong vòng hai tháng, mà có lẽ chưa cần dùng đến hai tháng ngươi sẽ biết Mật Điệp Ty là người như thế nào.”

Mặt Vân Dương đen sì:

“Móc mỉa ai đấy hả, Chủ Hình Ty các ngươi trừ công kích sai lầm của đồng liêu ra thì còn làm được cái gì?”

Lâm Triều Thanh im lặng dẫn đội ngũ Chủ Hình Ty đi về hướng Đông, áo tơi tối màu như bộ lông vũ màu đen khép lại sau lưng, bọn họ phong trần mệt mỏi mà đến, rồi lại phong trần mệt mỏi mà đi.

Lúc giục ngựa rời đi, có Ngư Long Vệ giấu nửa khuôn mặt dưới nón trúc khẽ mỉm cười với Trần Tích, bọn họ tôn trọng người có bản lĩnh.

Nhưng Trần Tích đã định sẵn sẽ không làm việc cho Chủ Hình Ty, bởi vì thứ hắn cần không phải là chức quan, hắn cũng chưa bao giờ có ý định phục vụ cho hoàng quyển.

Bây giờ hắn chỉ muốn tu hành, mà tu hành cần tiền, Chủ Hình Ty không thể cho hắn được.

Tiếng vó ngựa càng lúc càng xa, Vân Dương nhìn Trần Tích:

“Một khi gia nhập Chủ Hình Ty thì chính là kẻ địch của toàn bộ quan viên trong triều, chỉ có thể làm cô thần cả đời. Từ xưa đến nay, cô thần có mấy ai có kết quả tốt?”

Trần Tích bình tĩnh trả lời:

“Cảm ơn Vân Dương đại nhân nhắc nhở.”

Vân Dương hỏi:

“Ngươi cảm thấy trong Lưu gia còn có ai liên quan đến chuyện này không?”

Trần Tích lắc đầu:

“Không biết.”

Vân Dương hỏi tiếp:

“Liệu Cảnh triều có còn cách truyền tình báo nào khác không?”

Trần Tích vẫn lắc đầu:

“Không biết.“

“Ngươi có còn giấu giếm manh mối như ở Chu phủ lần trước không?”

Trần Tích

“Không có.”

Vân Dương bị chọc tức đến mức bật cười, tiểu tử này không thành thật như vẻ ngoài, nhưng mà hắn lại chẳng có cách nào cả.

Hắn cười híp mắt nói với Trần Tích:

“Tối mai sẽ có người đưa năm mươi lượng bạc đưa đến y quán Thái Bình, đi thôi.”

“Khoan đã! Có thể ứng trước tám văn tiền cho ta được không?”

Trần Tích hỏi.

Vẻ mặt Vân Dương trở nên kỳ lạ, hắn móc từ trong tay áo ra tám xâu tiền:

“Ngươi nghèo đến phát điên rồi à? Có tám văn mà cũng không biết xấu hổ đi đòi? Cho ngươi đấy.”

Trần Tích mỉm cười chân thành:

“Cảm ơn, vậy ta cáo từ.”

Kiểu Thố bỗng nhiên cảm thấy, chỉ có nụ cười lúc này của hắn mới là chân thật nhất.

Vân Dương nói:

“Chờ đã, khoan hẵng đi.”

Trần Tích chưa kịp hiểu ra sao thì hắn đã rút dao găm từ trong tay áo ra sượt qua bên tai Trần Tích, một sợi tóc rơi vào trong tay hắn:

“Bây giờ ngươi có thể đi thôi.”

Trần Tích im lặng giây lát, cuối cùng hắn không nói gì, chỉ lặng lẽ rời đi.

Sau khi hắn đã đi xa, Kiểu Thố không kìm được, hỏi:

“Hay là cho hắn vào Mật Điệp Ty, điều hắn đến dưới trướng chúng ta, thế là có thể tùy ý gọi hắn đi làm việc rồi, đâu cần trả cho hắn năm mươi lượng là thù lao... Năm mươi lương bạc có thể mua được bao nhiêu bộ quần áo đẹp rồi, ta mặc mấy năm cũng không hết!”

“Không được!”

Vân Dương phản đối ý kiến của nàng:

“Năng lực của tiểu tử này... Độc ác với người khác, đối với bản thân còn ác hơn, hơn nữa còn rất thông minh, nội tướng đại nhân thích nhất kiểu người như hắn. Nếu cho hắn vào Mật Điệp Ty thật, không chừng lúc nào đó hắn sẽ cưỡi lên đầu lên cổ chúng ta.”

“Nhưng mà mười hai con giáp đã không có vị trí nào nữa rồi.”

Kiểu Thố nói.

Vân Dương nói khẽ:

“Ta nghe nói Bệnh Hổ sắp từ chức... Ta đầu óc có vấn đề rồi à, sao lại cho rằng hắn có thể giành được vị trí Bệnh Hổ chứ.”

Đột nhiên, Kiểu Thố nói:

“Chúng ta phải xác nhận xem hắn có phải là mật thám của Cảnh triều không mới được, có thế sau này mới yên tâm dùng hắn.”

Vân Dương thong dong trả lời:

“Ta đã nghĩ đến điều này rồi, tối hôm qua ta dùng bồ câu truyền tin cho Mộng Kê ở phủ Khai Phong, hắn sắp đến Lạc Thành rồi, hắn tra hỏi thì có thể đảm bảo không xảy ra sai sót gì.”

“Trả cái giá gì để mời Mộng Kê đến?”

“Cái giá rất đắt... Đi thôi, không còn sớm nữa.”

Trong nháy mắt, mảnh sân náo nhiệt chỉ còn lại lá cây xào xạc bay trong gió.

Giống như số mệnh được sắp đặt sẵn của tất cả mọi người, sau khi tiệc tàn, huyên náo qua đi, thứ còn sót lại cũng chỉ là sự tiêu điều và trống rỗng.

Bạn đang đọc [Dịch] Thanh Sơn của Hội Thuyết Thoại Trửu Tử

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1mth ago

  • Lượt đọc

    14

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!