Chương 56: [Dịch] Thanh Sơn

Khác Nhau Như Mây Trời Và Bùn Đất

Phiên bản dịch 5392 chữ

Trần Tích suy nghĩ cẩn thận, chắc chắn sư phụ biết hoàn cảnh gia đình nhà hắn, nhưng hình như sư phụ đích xác chưa từng nói nhà hắn nghèo nên mới không giao học phí, cũng chưa từng nói cha hắn rốt cuộc làm gì ở trên đê.

Hồi trước sư phụ giận dữ như thế là bởi vì ông biết rõ ràng nhà hắn có tiền nhưng lại khất học phí, không muốn đóng tiền cho hắn.

Đồng tri của Lạc Thành, giống như Lưu Minh Hiển, đều là quan ngũ phẩm.

Trần Tích nhìn tấm biển “Trần phủ” trên đỉnh đầu, cuối cùng hắn không bước vào cánh cửa son kia, thiếu niên chỉ khom người đặt xâu tiền ba trăm đồng ở cửa, sau đó xách mấy túi đồ đạc của mình lên, xoay người rời đi.

Ông cụ ở đầu ngõ nhìn bóng lưng hắn, thổn thức:

“Con trai trưởng có mẹ với con vợ lẽ không có mẹ, khác nhau như mây trời và bùn đất.”

Trần Tích trở lại phố An Tây, đến cửa hàng lương thực lấy tiền đồng, bà chủ khá ngạc nhiên:

“Tiểu Trần đại phu, sao tự dưng lại mang hết về thế, chỗ bọn ta không trả hàng được đâu.”

Hắn cười:

“Không trả lại, ta lấy về biếu sư phụ.”

Đến khi trở lại y quán, Diêu lão đầu ngước mắt lên liếc hắn một cái:

“Không phải cho ngươi nghỉ một ngày à, sao về sớm thế?”

Trần Tích đếm đủ năm trăm sáu mươi đồng rồi giơ ra:

“Sư phụ, đây là tiền nhà ta cho ta, trả nốt học phí với tiền thuốc thiếu nợ người, mấy bao này là trong nhà nhờ ta mang về cho sư phụ.”

Diêu lão đầu bĩu môi:

“Nhà ngươi cũng biết điều đấy, không ngờ cha ngươi đi sửa đê còn có thể sửa cả não.”

Trần Tích:

“… Người bị biếm đến Lạc Thành bởi vì độc mồm độc miệng đúng không?”

Buổi tối, Trần Tích ngồi trong sảnh chính của y quán, yên lặng chọn nhặt những kiến thức về bệnh thương hàn và chép lại, lúc hắn quay đầu lại Ô Vân đã ngồi trên quầy gỗ sau lưng hắn, trong miệng còn ngậm một cái bọc nho nhỏ màu xanh lam.

“Ngươi định bỏ nhà ra đi đấy à?”

“Nghĩ cái gì thế hả.”

Ô Vân do dự vài giây, rồi hỏi:

“Ngươi có thể mang ta đến ngõ Thanh Bình một chuyến không?”

“Đã muộn lắm rồi, ta sợ bóng tối.”

“Ngươi đoán xem ta có tin không?”

Trần Tích thở dài:

“Được rồi, ta mang ngươi đi, nhưng ngươi đến ngõ Thanh Bình làm gì?”

“Bây giờ ta không muốn nói!”

Đến ngõ Thanh Bình làm gì? Đây là một vấn đề rất nghiêm túc.

Trần Tích suy nghĩ rồi nói:

“Vậy thì… Tối mai ta mang ngươi đi, hôm nay không tiện lắm.”

“Tại sao hôm nay lại không được?!”

“Ta không biết ngõ Thanh Bình ở đâu cả…”

Trần Tích nói:

“Ngươi đừng nhìn ta như thế, tuy ta không thể giải thích tại sao, nhưng ta đích xác không biết ngõ Thanh Bình nằm ở đâu.”

Ô Vân trầm ngâm:

“Ta biết.”

Ngoài cửa, người điểm canh đi ngang qua, hắn vừa gõ chiêng vừa rao:

“Tiết trời hanh khô, cẩn thận củi lửa.”

Bây giờ đã là giờ Dần, tức là 3 giờ sáng.

Lạc Thành đã không còn vẻ náo nhiệt và phồn hoa của ban ngày.

Trần Tích khẽ khàng khép cánh cửa y quán lại, mang theo Ô Vân bước vào bóng đêm.

Hắn buộc bọc nhỏ màu xanh lên lưng Ô Vân, trông khá là đáng yêu, đồng thời giúp hắn không đến mức đánh mất tung tích của Ô Vân trong bóng tối… Ô Vân quá đen.

Trên đường, hình như Ô Vân nhận biết phương hướng bằng ký ức, ngửi nơi này một tí, lại ngửi nơi kia một tẹo.

Một người một mèo hết đi lại dừng, hết dừng lại đi, bọn họ đi bộ suốt một canh giờ, trong lúc đó còn đi nhầm đường mấy lần liền.

Trần Tích không thúc giục, hắn có thể nhận ra, chuyến đi đến ngõ Thanh Bình tối nay nhất định là cực kỳ quan trọng với Ô Vân.

Hắn đủ kiên nhẫn.

Cuối cùng, Ô Vân dừng lại trước một con hẻm nhỏ, nó ngơ ngác nhìn cánh cửa đóng chặt.

“Ở đây à?”

Trần Tích hỏi.

“Ở đây.”

“Ta gõ cửa nhé?”

“Không được!”

Ô Vân đứng trước cửa kêu vài tiếng, giống như đang gọi gì đó.

Nhưng ngoại trừ gọi được hai còn mèo hoang đến ra thì không có cái gì khác.

“Ta phải nhảy tường vào, ngươi ở ngoài này đợi ta.”

Ô Vân đứng trên bờ tường, hơi lấy đà nhảy vào trong sân, tốc độ của nó mau lẹ như hiện ra bóng mờ, trông vô cùng mạnh mẽ.

Trần Tích tựa vào bức tường trong ngõ, yên tâm chờ đợi, mới được một lúc Ô Vân đã trở lại, tâm trạng suy sút hơn nhiều:

“Đi thôi?”

“Xong việc rồi à?”

“Ừ.”

“Việc gì thế?”

Ô Vân dừng bước, nó ngoái đầu lại nhìn cánh cửa kia:

“Ta nhớ mẹ.”

Trần Tích không nói gì, mèo cũng sẽ nhớ mẹ.

Ô Vân ngẩn ngơ, nói:

“Bà ấy chưa chắc đã nhớ ta, nhưng ta vẫn rất muốn đến thăm một lần… Hơn nữa về sau ta phải xông pha giang hồ với ngươi thây, ta phải mang ngươi đến đây để bà ấy xem một cái.”

Trần Tích hỏi:

“Nó không có nhà à?”

Giọng của Ô Vân dần nhỏ lại:

“Chắc là cũng bị bán đi rồi, không còn thấy chuồng và bát cơm của bà ấy nữa.”

“Ta tìm giúp ngươi nhé?”

“Không tìm, đấy là số phận của loài mèo.”

“Trong cái túi nhỏ của ngươi là gì thế?”

“Ta lén giấu một ít cá khô muốn mang đến cho bà ấy xem.”

Trần Tích đứng lặng trong bóng tối của ngõ hẻm rất lâu, sau đó hắn khom lưng ôm Ô Vân vào lòng, đi về hướng y quán.

Ô Vân không giãy giụa, nó cuộn tròn người lại, giơ chiếc đuôi xù lên che khuất đầu mình.

Trên con đường đá xanh, tiếng bước chân vang lên cộp cộp, bóng dáng thiếu niên tuy gầy yếu nhưng sống lưng thẳng tắp.

“Trần Tích, mẹ của ngươi là người như thế nào?”

“Bà ấy… Là một người rất dịu dàng.”

Trần Tích không muốn nói nhiều, như thể ký ức là dòng khí ấm áp tựa như hô hấp, nói ra khỏi miệng thì hơi ấm sẽ bay đi mất.

Hắn ôm Ô Vân đi trên đường phố Lạc Thành, Ô Vân mới mấy tháng tuổi, hãy còn bé xíu, lúc co người lại chỉ lớn bằng hai bàn tay,

Bỗng nhiên, Trần Tích muốn sống tiếp, sống cho thật tốt.

“Ô Vân?”

“Ừm?”

“Sống nương tựa vào nhau đi.”

Bạn đang đọc [Dịch] Thanh Sơn của Hội Thuyết Thoại Trửu Tử

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1mth ago

  • Lượt đọc

    1

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!