Nghe nói, chốn phong nguyệt nổi tiếng nhất ở chợ Đông là ngõ Hồng Y, hoa khôi cô nương bình thường không tiếp khách, nhưng nếu thương nhân giàu có đưa tặng một chiếc áo lông chồn trắng thì có thể tiếp cận mỹ nhân.
Bên đường, trẻ nhỏ chơi đuổi bắt, bọn trẻ hát đồng dao, cầm một chiếc chong chóng nhỏ người nhà làm cho.
Những người phụ nữ đã có chồng ngồi giặt quần áo ở sông nhỏ chảy qua Lạc Thành, vừa giặt giũ vừa trò chuyện, trêu ghẹo nhau, thường thường lại cười ầm lên.
Trần Tích đến ngõ Thúy Vân, hắn đi đến chỗ một chủ quán, hỏi:
“Cụ ơi, xin hỏi Quan Đông Trần gia nhà ở đâu ạ?”
Ông cụ nhìn hắn:
“Chẳng phải Trần Tích đây sao, nhà mình mà cũng phải hỏi à?”
Trần Tích:
“...”
Hóa ra là người quen.
Hắn chần chừ mãi, không dám hỏi tiếp nữa, chỉ đành xách đồ đạc đi vào trong ngõ.
Lúc này, đằng trước có có tiếng ầm ĩ:
“Quản gia, quản gia, cái đèn lồng này treo ở đây ạ?”
Một giọng nam khắc nghiệt vang lên, nghe có vẻ cáu bẳn:
“Việc gì cũng cần ta dạy các ngươi à? Treo trên mái hiên đỉnh đầu sư tử đá ấy, ở đó có treo cái móc kia kìa! Mau lên, mau lên, hai vị thiếu gia sắp về đến nơi rồi, còn lề mà lề mề nữa thì cẩn thận da của các ngươi đấy!”
Trần Tích nhìn hộ gia đình này giăng đèn kết hoa không biết là có chuyện vui gì, nhưng hắn càng nhìn lại càng cảm thấy bất thường, rồi hắn nhìn lên tấm biển treo trước cửa nhà này... Trần phủ.
Chẳng lẽ trong ngõ Thúy Vân còn có hai Trần phủ?
Cửa chính của hộ gia đình này rộng rãi sáng sủa, cánh cửa sơn son và sư tử đá đặt trước cửa tuy không quá khí phái nhưng chắc chắn không phải hộ dân bình thường.
“... Không phải là nhà mình đấy chứ?”
Trần Tích lẩm bẩm.
“Trần Tích?”
Vị quản gia để ria mép như hai nét phẩy nhìn về phía hắn, cảm thấy khó hiểu hỏi:
“Sao ngươi về rồi?”
Trần Tích thoáng do dự:
“Hôm nay ta được nghỉ.”
Quản gia nói:
“Đúng lúc lắm, ngươi cao, lại đây trèo thang lên treo đèn lồng đi.”
“À.”
Trần Tích đặt mấy túi đồ đạc sang một bên, sau đó trèo lên treo đèn lồng.
Quản gia ở bên cạnh chỉ huy nha hoàn khác:
“Nào, nào, nào, lấy chậu nước đến đây, vẩy nước trước cửa đi, miễn cho lát nữa hai thiếu gia về thì bụi đất bay lên. Một đám vụng tay vụng chân, dầu gì cũng là nô tỳ trong nhà Đồng tri đại nhân của Lạc Thành, để người khác thấy được lại cười nhạo các ngươi không hiểu quy củ!”
Nói xong, quản gia nhìn thấy đống đồ đặt trên mặt đất:
“Ai để đây thế này, mau cầm sang chỗ khác, đừng làm hỏng việc.”
Trần Tích bình tĩnh leo xuống:
“Quản gia, ta...”
Quản gia giật mình:
“Đến lấy học phí đúng không, dạo trước lão gia dặn ta rồi, nhưng ngươi xem ta bận đến mức quên béng luôn, thế nên mới không đưa đến cho ngươi.”
Hắn ra lệnh cho người hầu đến phòng thu chi cầm một xâu tiền đồng đến, xâu tiền này có khoảng ba trăm đồng:
“Dùng tiết kiệm thôi, hiện nay tình hình khó khăn, Trần gia chúng ta cũng không dễ sống.”
Mãi cho đến bây giờ Trần Tích vẫn không hiểu, thân phận của mình là gì trong Trần phủ này.
Tiếng vó ngựa bỗng vang lên từ đằng xa, tiếng bàn tán ầm ĩ từ bên ngoài ngõ Thúy Vân vọng vào trong:
“Đại thiếu gia với nhị thiếu gia của Trần gia về rồi! Hai người này đi thư viện Đông Lâm ba năm liền, bây giờ trở về suýt nữa là không nhận ra rồi.”
“Đại thiếu gia, nhị thiếu gia càng ngày càng tuấn tú.”
Trần Tích nhìn sang, thấy được hai người trẻ tuổi cưỡi ngựa trắng đi vào trong ngõ, bọn họ mặc áo gấm màu xanh, thêu hoa văn trang nhã, chỉ riêng kỹ thuật thêu thôi đã biết bộ quần áo ấy đắt tiền đến mức nào.
Hai người họ đi giày vân đầu, đeo ngọc bội thanh ngọc, trước ngực đeo vòng bằng châu ngọc, xem tướng mạo khoảng chứng mới mười tám, mười chín tuổi, phong thái trác tuyệt.
Quản gia tiến lên trước, mỉm cười dắt dây cương:
“Ở thư viện Đông Lâm học thành tài trở về, hai vị thiếu gia nhất định sẽ khiến mọi người trầm trồ trong kỳ thi hội năm nay!”
Hai vị thiếu gia nhảy xuống ngựa, đưa roi ngựa bằng da cho nha hoàn, cười nói:
“Mấy năm nay quản gia tóc bạc đi nhiều rồi, xem ra phải vất vả vì mọi việc trong phủ rồi.”
“Nào có, nào có, đều là trách nhiệm của ta... Vốn dĩ lão gia ở ngoài đê giám sát công việc thủy lợi, nhưng mấy ngày trước nghe nói hai thiếu gia về, thế là cố ý về gáp đợi các ngươi đấy, mau đi chào hảo lão gia đi!”
Mọi người đi theo hai thiếu gia vào trong phủ trong tiếng nói cười huyên náo, lúc đi ngang qua Trần Tích, bọn họ không thèm liếc hắn một cái.
Không phải là cố ý làm ra vẻ, mà dường như bọn họ thật sự không nhận ra Trần Tích là ai, hoặc là nói, có nhận ra hay không cũng không quan trọng.
Trước cửa Trần phủ vốn ồn ào náo nhiệt giờ đã trở nên vắng vẻ, Trần Tích đứng ở cửa, yên lặng không nói gì, như thế thế giới này đã quên mất hắn.