Chương 62: [Dịch] Thanh Sơn

Ngươi Ép Khô Hắn Rồi À?

Phiên bản dịch 4914 chữ

Sáng sớm, tiếng gà gáy chưa vang, Diêu lão đầu đang nằm ngủ trên giường chợt bị tiếng ồn trong sân đánh thức.

Ông xỏ đôi giày vải đen đế trắng vào chân, chắp hai tay thong thả đi ra ngoài, trong sân, Trần Tích nhẹ nhàng đổ thùng nước mới gánh về vào trong lu.

Diêu lão đầu ngó vào phòng bếp, nhìn thấy Lưu Khúc Tính nằm sấp trên bệ bếp ngủ say như chết, rồi lại nhìn Trần Tích có tinh thần như thế kia, ông nhăn mày, nói:

“... Ngươi ép khô hắn rồi à?”

Trần Tích:

“...Không phải, Lưu sư huynh chỉ đang ngủ thôi.”

Diêu lão đầu bĩu môi:

“Gà còn chưa gáy đâu, ngươi làm ồn quá đánh thức ta, chi bằng sau này đừng để gà gáy báo sáng nữa, thay bằng ngươi báo sáng đi.”

Trần Tích nở nụ cười, không để tâm đến lời sư phụ nói, hắn dần dần quen với cái tật độc miệng của sư phụ rồi:

“Sư phụ, ta đi gánh nước, đổ đầy trước khi gà gáy, không trì hoãn sư phụ dạy bọn ta giờ học buổi sáng.”

Nói xong, hắn xắn tay áo đến cổ tay rồi vác đòn gánh lên đi ra ngoài.

Thế nhưng Trần Tích còn chưa đi đến cửa, ngoài cửa bỗng có tiếng chuông đồng từ nơi xa vọng lại, tiếng chuông ấy trong và vang rất dễ nghe, thanh âm từ xa đến gần.

Diêu lão đầu cau mày, ông nhanh chóng tiến lên, kéo Trần Tích sắp sửa bước chân ra ngoài vào trong phòng.

Trần Tích bị kéo thì lùi lại vài bước, đòn gánh trên vai và thùng gỗ đong đưa.

Ngay sau đó, có một nhóm người khiêng một bức tượng Phật bảo tướng trang nghiêm đi qua phố An Tây trong bóng đêm lúc rạng sáng.

Ba mươi hai hòa thượng mặc áo tăng màu xám, để trần nửa bên người, khiêng đài sen cực lớn rất vững.

Bên cạnh bệ đá Tu Di còn có tăng nhân tay phải cầm chuông đồng, tay trái cầm đèn nhang. Thỉnh thoảng hai tay va vào nhau, hương và chuông đồng chạm va chạm bắn ra tia lửa rực rỡ và tiếng vang trong trẻo.

Nhang đèn đốt mãi chưa tắt, đốm lửa bay lên trời cao, như pháo hoa xán lạn, biến ảo khôn lường.

Trần Tích nhỏ giọng hỏi:

“Sư phụ, người kéo ta lại...”

Diêu lão đầu nói với vẻ mặt không cảm xúc:

“Đừng hỏi.“

Trần Tích và Diêu lão đầu đứng sóng vai nhau, yên lặng quan sát đội ngũ tăng nhân chậm rãi đi qua trước cửa y quán Thái Bình.

Đang nhìn thì đột nhiên hắn lùi lại một bước.

Trong nháy mắt vừa rồi, dường như tượng Phật nhìn về phía mình, ánh mắt ấy hờ hững rồi lại ẩn chứa vẻ xót thương.

Lúc này, Lưu Khúc Tinh cũng bị tiếng chuông đồng đánh thức, hắn nhìn đội ngũ trước cửa:

“Là các hòa thượng chùa Đà Là ở phía nam Lạc Thành à, nhà ai mạnh tay chi tiền mời Phật Bồ Tát tuần hành Lạc Thành vào tiết Trùng Dương vậy?”

Trần Tích do dự vài giây rồi hỏi:

“Sư phụ, trên đời này có thần Phật thật ư?”

Lưu Khúc Tinh chen ngang:

“Đương nhiên là có rồi, năm ngoái Lưu gia ở ngoại ô có một người mẹ mắc bệnh nặng, hắn bèn quỷ xuống cầu khẩn tượng Phật trong lúc Phật Bồ Tát tuần hành, kết quả là bệnh của mẹ hắn khỏi ngay lập tức!”

Trần Tích nửa tin nửa ngờ, hắn biết có rất nhiều tông giáo chiêu mộ tín đồ bằng cách biểu diễn kỳ tích.

Lưu Khúc Tinh tiếp tục kể:

“Chưa hết, ta nhớ rõ ba năm trước, phía tây Lạc Thành có một người con hiếu thảo, cha mẹ qua đời vì ôn dịch. Hắn đến chùa Đà La ở phía nam cầu xin Phật tổ, quyên toàn bộ tài sản, khế đất lẫn sản nghiệp tổ tiên để mời Xuất Vân phương trượng mở pháp hội Thủy Lục, cúng bái mười phương Phật Bồ Tát.”

“Kết quả thế nào?”

“Thì cha mẹ hắn sống lại, ôn dịch cũng biết mất, chẳng qua chỉ có thể nằm trên giường, không thể động đậy.“

Lưu Khúc Tinh trả lời.

Trần Tích cau mày, hắn quay đầu sang nhìn Diêu lão đầu:

“Sư phụ, chuyện Lưu sư huynh kể là thật sao?”

Diêu lão đầu chắp tay sau lưng, hờ hững “ừ” một tiếng:

“Khi ấy cha mẹ của hắn được đưa đến chỗ ta thì đã hấp hối rồi, ta bảo hắn mang cha mẹ mình đi, đừng chết trong y quán hủy hoại thanh danh của ta.”

Lưu Khúc Tinh nhỏ giọng lẩm bẩm:

“Sư phụ, khi ấy người nói là không thể cứu được nữa, chi bằng tiết kiệm tiền cho người sống...”

Diêu lão đầu không để ý đến hắn, chỉ tiếp tục nói:

“Cha mẹ của hắn trút hơi thở cuối cùng ngay trước mặt ta, thế nên khi tin tức bọn họ sống lại được lan truyền, ta bèn đích hân đến tận nhà chứng thực. Đúng là hai người họ sống lại thật, nhưng chỉ nằm trên giường không có ý thức, mà mạch đập, nhịp tim, hô hấp đều có đủ.”

Trần Tích ngẩn ngơ, vậy thì cha mẹ mình...

Nhưng rồi hắn lại nghe thấy Diêu lão đầu cười chế giễu:

“Nhưng mà sống như thế thì có ý nghĩa gì, còn chẳng bằng để bọn họ ra đi yên ổn.”

Đột nhiên Trần Tích truy hỏi:

“Sư phụ, thế có chuyện người chết hoàn toàn sống lại không?”

Diêu lão đầu nguýt hắn:

“Trên phố đồn rằng con trai duy nhất của thủ phụ Nội Các Từ Củng tử vong ngoài ý muốn, Từ Củng bèn tiêu tốn một số tiền lớn mời phương trượng của chùa Duyên Giác ra tay, dùng Thất Bảo Liên Hoa Đăng tái tạo thân thể cho con trai mình, giúp con trai sống lại.”

“Thế con trai hắn bây giờ còn sống không?”

“Sống chứ, giờ đang là Phó giám chính của Khâm Thiên Giám, Từ Thuật.”

Đầu óc Trần Tích như bị một chiếc rìu khổng lồ bổ tan khói mùa và hỗn độn, tức khắc trở nên thông suốt.

Bạn đang đọc [Dịch] Thanh Sơn của Hội Thuyết Thoại Trửu Tử

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1mth ago

  • Lượt đọc

    17

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!