Mình đã phục sinh, nếu trên đời này thật sự có người có thể khiến người chết sống lại, liệu một ngày nào đó mình có thể tìm được đường về nhà, có thể hồi sinh cha mẹ của mình?
Kiếm tiền, tsu hành.
Trái tim Trần Tích rực cháy.
Muốn tu hành thì không thể trốn tránh dòng khí lạnh, phải làm rõ xem luồng khí ấy rốt cuộc là thứ gì, xuất hiện như thế nào, và làm sao để đạt được nó!
Đến khi đội ngũ tăng nhân biến mất ở cuối phố An Tây, sắc trời đã dần dần sáng tỏ.
Hàng xóm láng giềng không hề cảm thấy buồn ngủ, họ dỡ cửa chớp xuống, vui vẻ chào hỏi nhau, bày quán hàng trên phố sớm hơn mọi khi.
Trần Tích không trở lại sân sau, mà hắn xách đòn gánh lên đi đến giếng nước.
Một anh chàng gánh củi vừa đi về phía Trần Tích vừa lớn tiếng rao bán, lúc đi ngang qua, Trần Tích dừng lại nói với người nọ:
“Nói với Vân Dương đại nhân, ta phải vào nội ngục một chuyến.”
Anh chàng kia tỏ ra kinh ngạc:
“Tiểu Trần đại phu đang nói gì thế, sao ta nghe không hiểu gì hết?”
Trần Tích bình tĩnh nói:
“Người bán củi đi khắp hang cùng ngõ hẻm, dãi nắng dầm mưa, mặt mũi không thể nào trắng nõn, sạch sẽ như Mật Điệp được. Hơn nữa, người bán củi sẽ không chỉ đi qua đi lại ở con phố này suốt mà từ sớm đến tối không bán được bó củi nào, nếu như là mật thám Cảnh triều thì biểu cảm sẽ không phải là sự kiêu căng mà thay vào đó là vẻ cẩn thận. Đi nói với Vân Dương đại nhân, ta phải đến nội ngục xem phạm nhân và hồ sơ, chưa biết chừng có thể giúp hắn kiếm được công lao mới.”
Nói xong, hắn gánh nước đi luôn mà không thèm quay đầu lại.
Không phải hôm nay Trần Tích mới phát hiện ra sự khác thường của anh chàng bán củi này, ngay từ hôm ngồi ở bậc cửa y quán đợi cha mẹ đưa học phí, hắn đã biết rồi.
Sở dĩ hắn phải đi đến nơi mà người khác tránh còn không kịp như nội ngục ấy là bởi vì...
Nơi nào có nhiều người chết oan chết uổng nhất?
Nội ngục của Mật Điệp Ty.
Nụ cười trên mặt anh chàng bán củi từ từ tắt ngấm, hắn nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Trần Tích. Vốn dĩ hắn cho rằng mình đã cải trang rất hoàn mỹ rồi, nhưng bây giờ xem ra đối phương đã phát hiện mình có vấn đề từ lâu, chẳng qua là yên lặng thưởng thức màn biểu diễn dở tệ của mình.
Ngay sau đó, người bán củi vứt củi và đòn gánh xuống, lập tức xoay người rời đi.
…
Lạc Thành trong sớm tinh mơ tràn đầy sức sống, người đi lại rộn ràng vô cùng.
Xe bò nối đuôi nhau đi đến buổi họp chợ ở chợ Đông, thỉnh thoảng lại gây ách tắc ở con phố nào đó, người đánh xe vừa gặm bánh vừa hùng hổ bảo người khác nhường đường.
Tiếng cười nói, tiếng mắng chửi, tiếng rao hàng, vang lên bên tai không dứt.
Dường như ngươi không thể thấy được sự suy tàn đã kéo dài mấy trăm năm của nơi đây, thành thị này dường như vẫn đang dừng lại ở thời khắc huy hoàng nhất của nó.
Trong y quán Thái Bình, Trần Tích đứng sau quầy xắn tay áo lên, tươi cười nhấc cân đồng lên bốc thuốc cho người bệnh, với nụ cười trong sáng ấy, vĩnh viễn sẽ không có ai nghĩ hắn có liên quan gì đến chuyện “bắt gián điệp”.
Ở phía khác, Diêu lão đầu đang nghiên cứu y thuật.
Xa Đăng Khoa ngồi nghiêm chỉnh sau quầy, nhắm mắt bắt mạch cho người bệnh, Diêu lão đầu cầm gậy trúc ngồi bên cạnh, giọng trầm trầm hỏi:
“Nhanh chóng trả lời, mạch tượng này là gì?”
Ba ngón tay của Xa Đăng Khoa đặt lên cổ tay của người bệnh, ướm lời:
“Hồng mạch?”
Bốp, gậy trúc đánh lên lưng Xa Đăng Khoa, làm người bệnh đứng tuổi ngồi đối diện quầy gỗ giật nảy mình.
Diêu lão đầu giơ tay ra ý bảo người bệnh yên lặng đừng quấy rầy, sau đó tiếp tục hỏi Xa Đăng Khoa:
“Mạch gì?”
Xa Đăng Khoa đau đến nhe răng trợn mắt:
“Thực mạch!”
Bốp! Lại một roi nữa!
Xa Đăng Khoa vội nói:
“Trầm mạch!”
Bốp! Lại thêm một roi!
Người bệnh vội vàng đứng dậy cản Diêu lão đầu:
“Đừng đánh thằng bé nữa, Diêu thái y nguôi giận, của ta có thể là trầm mạch mà, trầm mạch thì trầm mạch!”
Diêu lão đầu từ từ quay đầu sang nhìn người bệnh, nghẹn một lúc lâu mới nói ra được:
“... Nếu hắn sờ ra được hỉ mạch thì ngươi cũng nhận à?!”
Nói xong, ông xoay sang nhìn Trần Tích và Lưu Khúc Tích, suy nghĩ xem nên đánh ai. Tầm mắt đang lướt qua bỗng nhiên dừng lại ở ngoài cửa.
Một con mèo đen nho nhỏ đang né trái né phải giữa biển người ở ngoài cửa y quán, nó cẩn thận ngẩng đầu quan sát bước chân của nhân loại, sau đó tránh né.
Lúc đến cửa y quán, Ô Vân bám lên bậc cửa, thận trọng quan sát bên trong, trùng hợp va vào ánh mắt của Diêu lão đầu.
Diêu lão đầu nhìn nó với vẻ mặt không cảm xúc. Trần Tích căng thẳng, sư phụ nhà mình không giống như người thích động vật, mong ông đừng đánh đuổi Ô Vân đi.
Nhưng Ô Vân đối diện với ánh mắt Diêu lão đầu thì cũng chỉ rụt cổ lại, sau đó lấy hết can đảm nhảy qua bậc cửa, từ từ di chuyển lại gần.