Ngay sau đó, Mật Điệp dùng dây thừng treo cổ tử tù lên nóc phòng, rồi đạp băng ghế dưới chân hắn đi.
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, tử tù đã hoàn toàn không có động tĩnh gì nữa.
Mọi người yên lặng chờ đợi, thi thể treo trước mặt, nhưng Vân Dương vẫn uống trà, cắn hạt dưa như không có gì xảy ra, cứ như thứ bị treo lên không phải một con người mà là một con súc vật.
Trần Tích chỉ chăm chú nhìn hồ sơ để giết thời gian.
Hai canh giờ sau, Mật Điệp mang thi thể treo trên nóc phòng xuống, đúng như những gì Trần Tích nói, mũi chân của người chết duỗi thẳng.
Vân Dương vỗ tay khen:
“Trước kia chỉ treo người lên, nhưng không mang người xuống, ta chưa bao giờ chú ý đến chi tiết nhỏ này!”
Trần Tích bình tĩnh nói:
“Có người muốn giết người diệt khẩu, chứng tỏ sau lưng Lưu Thập Ngư còn có người khác, Lưu gia không chỉ có một người cấu kết với địch, con vợ lẽ Lưu Minh Hiển và con vợ cả Lưu Hiển Đức đều có hiềm nghi.”
Vân Dương nhíu mày:
“Mấy ngày nữa là Lưu Cổn về đến Lạc Thành rồi, lần này ta không có chứng cứ mà lại đi trêu chọc Thượng thư bộ Lại, chẳng phải là tự rước họa vào thân sao? Ngươi lừa ta nhảy vào hố lửa đấy à.”
Trong phòng, Trần Tích cầm đèn dầu, ánh lửa lập lòe phản chiếu trong mắt hắn:
“Sao có chuyện ấy được, ta còn hy vọng Vân Dương đại nhân đề bạt ta nữa mà. Chỉ có điều Vân Dương đại nhân từng nhắc đến sự nguy hại của mật thám của Cảnh triều đối với binh sĩ tiền tuyến, lúc này tại sao lại bo bo giữ mình như thế?”
Vân Dương cảm thán:
“Ngã đau nhớ lâu thôi. Trước kia chỉ biết giết người, vừa mới giữ chức Cầm Tinh được nửa năm, nếu mất chức thì đáng tiếc lắm… Sinh tồn của quan trường khó lắm!”
Trần Tích nhìn hắn, hỏi một cách chân thành:
“Vân Dương đại nhân, sở trường của ngươi và Kiểu Thố đại nhân là giết người, nội tướng đại nhân thông minh tuyệt đỉnh, tại sao lại phái các ngươi đi làm việc không phải sở trường của mình?
Vân Dương nghi ngờ:
“Phải đấy… Lẽ nào nội tướng muốn mượn sát tính của bọn ta xử cả Lưu gia? Nội tướng phái chúng ta đến là để giết người, vậy thì ta nên làm sao…”
Hắn vô thức cầm ấm trà lên định rót cho Trần Tích một cốc chén trà, nhưng bỗng nghĩ lại, không đúng, trước kia mình chỉ rót trà cho nội tướng thôi!
Thế là hắn lại đặt ấm trà lên bàn:
“Nhưng bây giờ dù biết được có người giết Lưu Thập Ngư diệt khẩu thì cũng khó bắt được sơ hở của Lưu gia, ta nên tra tiếp kiểu gì đây?”
Trần Tích lắc đầu:
“Trước mắt có quá ít manh mối, ta cũng không có kiến nghị nào cả. Chỉ có điều, Vân Dương đại nhân không cảm thấy cái chết của lão thái gia Lưu gia quá kỳ quặc à? Ông cụ vừa chết thì chúng ta rơi vào thế bị động ngay lập tức. Sư phụ của ta bị mời đi khám bệnh, nhưng ngồi xe ngựa đi đến nửa đường thì xe hỏng, còn chưa kịp trông thấy Lưu lão thái gia.”
Một tia sét lóe lên trong đầu Vân Dương:
“Khả năng cao Lưu lão thái gia chưa chết!”
…
Lưu lão thái gia có chết hay không? Không ai biết.
Hiện tại, ngoài người nhà họ Lưu, không ai nhìn thấy thi thể của Lưu lão thái gia.
Trong ngục tối tĩnh lặng đến ngột ngạt, Vân Dương phất tay, tất cả mật thám trong phòng đều lặng lẽ lui ra.
Hắn đột nhiên đứng dậy, đi đi lại lại trong phòng:
"Lưu lão thái gia không chết, nhất định là chúng ta đã điều tra đến chỗ then chốt, nhà họ Lưu hoảng sợ, chỉ có thể dùng thủ đoạn này để ép chúng ta dừng tay."
Trần Tích giả vờ ngạc nhiên:
"Lưu lão thái gia không chết sao? Không thể nào, nhà họ Lưu có thể làm giả chuyện lớn như vậy sao? Ta thấy Lưu Minh Biểu rất đau buồn."
Vân Dương cười khẩy:
"Những quan viên trên triều đình này vì tranh giành quyền lực, đã làm những chuyện còn điên rồ hơn, một lão già chín mươi tuổi giả chết để bảo toàn con cháu thì có gì lạ, còn Lưu Minh Biểu, những tên văn quan đó thường giả vờ làm bộ."
Nói rồi, hắn quay sang nhìn Trần Tích:
"Ngươi cho rằng ta nên làm gì?"
Trần Tích cúi mắt, một lúc sau mới đáp:
"Mở quan tài, khám nghiệm tử thi."
Vân Dương giật mình:
"Lưu lão thái gia là thân phụ của thái hậu đương kim, ta điều tra nhà họ Lưu không sao nhưng mở quan tài của ông ta thì khác nào tự tìm cái chết! Ta mới phát hiện ra, tên nhóc ngươi gan lớn hơn ta, nếu ông ta thực sự đã chết thì sao?"
Trần Tích chắp hai tay vào chiếc đèn bát quái, ngẩng đầu nhìn Vân Dương:
"Đại nhân Vân Dương, cho dù Lưu lão thái gia thực sự đã chết, đại nhân không mở quan tài xem một cái thì có cam tâm không?"
Vân Dương đi nhanh trong phòng, nhanh chóng suy nghĩ về mọi khả năng sau khi mở quan tài khám nghiệm tử thi, cuối cùng, hắn dừng bước, từng chữ một khẳng định:
"Mở quan tài, khám nghiệm tử thi!"
Lúc này, một cơn gió lạnh thổi từ sâu trong ngục tối, thổi cho ngọn đèn bát quái trong tay Trần Tích rung rinh.
Vừa rồi Trần Tích chỉ lấy băng lưu trong phòng giam có ký hiệu Giáp, Ất, không dám xem các phòng giam có ký hiệu khác.
Nhưng lúc này gió lạnh thổi tới, băng lưu trong các phòng giam sâu hơn trong ngục tối như Bính, Đinh, Mậu, Kỷ lại bắt đầu rung rinh, chủ động tràn tới!