Lúc này, Trần Tích đứng trong nội ngục ngột ngạt, chỉ cảm thấy hoang đường cực độ.
Con đường tu hành mà mình đang đi thế mà lại đứng ở mặt đối lập của Ninh triều, muốn tu hành thì nhất định phải có quan viên và huyết mạch hoàng thất bỏ mạng!
Ninh triều từ hoàng đế đến tiểu lại, nắm giữ tất cả quyền lực của vương triều này.
Mà mình phải đối địch với bọn họ?
Vân Dương nói đúng, quả nhiên không thể để cho người khác biết con đường tu hành của mình là gì… Quả thực quá nguy hiểm.
Vân Dương ngồi ở bàn, bắt chéo chân cắn hạt dưa,
“Tìm được manh mối rồi à?”
Trần Tích hoàn hồn:
“Vẫn chưa.”
Vân Dương cau mày:
“Ta đích thân đi đón người, cả đi cả về lãng phí một canh giờ, bây giờ lại đợi ngươi một canh giờ nữa, kết quả ngươi lại nói là chưa có manh mối gì cả?”
Trần Tích đến đây vì dòng khí lạnh và hồ sơ, hắn đã lấy được cả hai, nhưng không thể rời đi như thế này được.
Hắn suy nghĩ chốc lát rồi nói:
“Lưu Thập Ngư chết như thế nào, các ngươi giết à?”
Vân Dương lắc đầu:
“Không phải, hắn không chịu đựng được tra tấn nên treo cổ tự vẫn.”
Trần Tích nhíu mày:
“Thi thể của hắn còn ở trong ngục không?”
“Còn, ngươi muốn xem à?”
Vân Dương hào hứng, hắn vứt hạt dưa lên bàn, nói:
“Ta dẫn ngươi đi xem.”
Vân Dương dẫn Trần Tích đi vào sâu trong nội ngục, không ngờ phải đi xuống cầu thang mấy lần, vượt qua rất nhiều tầng mới đến nơi sâu nhất, thậm chí Trần Tích nghe được tiếng nước chảy dưới mặt đất.
“Đây, ở trong này, chỉ có thi thể của Lưu Thập Ngư.”
Vân Dương giơ bó đuốc lên và đi vào trong.
Lưu Thập Ngư năm nay khoảng ba mươi tuổi, vóc dáng nhỏ gầy, da trắng bóc, khuôn mặt tái xanh, lưỡi lè ra, phân và nước tiểu vương vãi.
Đây là triệu chứng điển hình của người chết vì treo cổ, không có gì khác thường.
Trần Tích nhìn thi thể, nín thở, trong lòng cảm thấy khó chịu.
Vân Dương trêu chọc:
“Ta còn tưởng ngươi không gì không làm được cơ, sao bây giờ xem thi thể đã không chịu được thế?”
Trần Tích đã bình tĩnh lại:
“Vân Dương đại nhân, có thể lạnh nhạt nhìn thi thể của đồng loại không phải là một việc đáng để khoe khoang… Lưu Thập Ngư chết không phải do tự sát, mà hắn bị người ta giết người diệt khẩu.”
Vân Dương lắc đầu:
“Lần này ngươi sai rồi. Ta giết rất nhiều người, thế nên ở phương diện này ta có kinh nghiệm hơn. Tất cả triệu chứng tử vong đều đúng với tình trạng chết do treo cổ: Ta từng giúp nhiều người treo cổ, người bị treo cổ sắc mặt tái xanh, lưỡi thè ra và không khống chế được đại tiện, tiểu tiện. Những triệu chứng này không thể sai được. Có lẽ ngươi sẽ nghĩ, có phải hắn ta bị người khác thắt cổ chết rồi mới treo lên không? Không phải, người bị thắt cổ thì mặt sẽ tím tái, điều này ta cũng không lạ gì.”
“Về mặt lý luận thì Vân Dương đại nhân nói đúng.”
Trần Tích gật đầu.
“Hửm?”
Vân Dương không hiểu.
Trần Tích nói:
“Nhưng những triệu chứng ấy có thể làm giả được.”
Nguyên nhất chết vì treo cổ là động mạch cảnh bị chặn lại, đại não mất hết dưỡng khí dẫn đến tử vong.
Bởi vì động mạch cảnh bị ngăn trở trong nháy mắt, tĩnh mạch tạm thời vẫn có thể hoạt động bình thường, thế nên sắc mặt của người chết do treo cổ sẽ trở nên tái xanh, còn người bị thắt cổ đến chết thì mặt sẽ tím tái.
Chắc chắn người giết Lưu Thập Ngư diệt khẩu cũng biết nguyên lý này, cho nên hắn giả tạo hiện tượng giả chết vì treo cổ: Lưỡi có thể thè ra, châm cứu có thể khiến đại tiện và tiểu tiện mất khống chế, thít chặt động mạch cảnh một cách chính xác có thể làm cho sắc mặt xanh xám.
Đối phương là sát thủ chuyên giả tạo bằng chứng tự sát, nhưng đối phương đã để sót một chi tiết, đó là chân.
Trần Tích giải thích:
“Người bị treo cổ thì mũi chân sẽ rũ xuống, gần như rũ thẳng xuống mặt đất, sau hai canh giờ sẽ xuất hiện hiện tượng co cứng tử thi, cho dù mang người chết xuống thì vẫn sẽ giữ nguyên trạng thái ấy. Nhưng ngươi nhìn Lưu Thập Ngư xem, trước khi bị dây thừng thít cổ đến chết, hắn đã giãy giụa, hai chân ra sức giãy đạp, thế nên chân cố định ở hai hướng khác nhau.”
Vân Dương nghe xong thì lộ ra vẻ trầm tư:
“Vậy à… Đi, trở lại tầng phòng giam chữ Giáp, mang một tên tử tù nến thử là biết liền!”
Trần Tích đợi người đi lên tầng, sau đó nhìn thấy hai Mật Điệp kéo một tử tù đến.
Tử tù chưa bị treo lên đã sợ đến mức tè cả ra quần.
Vân Dương ngồi ở bên bàn, vừa cắn hạt dưa vừa trào phúng:
“Đấy chính là quan văn của Ninh triều chúng ta, bên ngoài tỏ ra có cốt khí lắm, nhưng thực tế thì cực kỳ hèn nhát.”
Trần Tích chần chừ, hỏi:
“Vân Dương đại nhân, hắn ta phạm phải tội gì?”
“Cấu kết với địch bán nước, tự mình giả tạo hộ tịch và thông tin hành trình cho gián điệp Cảnh triều.”
Vân Dương quay sang nói với Mật Điệp:
“Treo hắn lên nóc phòng, ta phải quan sát thử xem!”
Trần Tích định nói gì đó, nhưng cuối cùng lại lựa chọn im miệng.