“Trong quan tài không có thi thể?”
“Thật sự không có.”
Kiểu Thố nói:
“Ta mở quan tài ra xem rồi, quan tài không có áo mũ, không có đồ đạc chôn cùng, Lưu lão thái gia chưa chết, có lẽ hiện giờ vẫn còn đang ở trong dinh thự của Lưu gia.”
Dinh thự của Lưu gia nằm ở trên núi Long Môn ở phía nam Lạc Thành, trải dài mấy trăm mẫu, người dân Lạc Thành thường hay trêu chọc, con gái nhà bình dân nếu gả vào trong tường cao ngói xám của Lưu gia, chỉ sợ cả đời đừng mơ đi ra ngoài, chỉ có thể chết ở trong đó thôi.
Kiểu Thố kéo mảnh vải che mắt Trần Tích xuống, ba người ngồi khoanh chân trên đỉnh núi Trạng Nguyên:
“Nói đi, bây giờ phải làm sao.”
Vân Dương do dự hồi lâu:
“Lưu gia dám phạm tội ác tày trời, gây áp lực cho Mật Điệp Ty? Thế chẳng phải là toàn bộ Lưu gia đều cấu kết với giặc giống như Lưu Thập Ngư?”
Kiểu Thố giơ tay vén tóc mai lên:
“Lưu gia cắm rễ ở Trung Nguyên từ lâu, nắm giữ tám phần ruộng đất và quan lại, thậm chí triều đình trưng lương thu thuế cũng phải nhìn sắc mặt của bọn họ mà làm. Ví dụ những thế gia như Lưu thị, Từ thị, Hồ thị, Trần thị, Tề thị, Dương thị từ lâu đã đặt lợi ích của gia tộc lên trên lợi ích của quốc gia, bọn họ thông đồng với giặc cũng không phải chuyện gì đáng ngạc nhiên.”
“Nhưng Vạn Tuế quân của bệ hạ đang ở Dự Châu, sao bọn họ dám làm thế?”
Vân Dương kinh ngạc.
Kiểu Thố trầm tư:
“Nếu như Tĩnh Vương phủ cấu kết với Lưu gia thì sao? Lát nữa ta gửi bồ câu truyền tin cho nội tướng đại nhân, chuyện này chúng ta không tự quyết định được, nhất định phải điều động binh lính đến đây!”
“Đúng vậy, lập tức điều binh bao vây Lưu gia!”
Trần Tích chen ngang:
“Hai vị đại nhân…”
Vân Dương mừng rõ:
“Sao thế, ngươi có ý nghĩ mới à? Mau nói ra, tiểu tử nhà ngươi lắm ý tưởng mà!”
Trần Tích nói:
“Phiền hai vị đại nhân thanh toán thù lao, năm mươi lượng lần trước Kiểu Thố đại nhân vẫn chưa trả đâu, tổng cộng là một trăm năm mươi lượng.”
Mặt Kiểu Thố đen sì:
“Chỉ biết tiền, tiền, tiền.”
Bây giờ Trần Tích thiếu tiền gấp, hắn tính sơ sơ số lượng dòng khí lạnh trong cơ thể mình, e rằng lần này phải dùng mười mấy củ nhân sâm mới giải quyết được. Trong nội ngục của Lạc Thành hãy còn rất nhiều dòng khí lạnh chưa hấp thu, cả đi cả về có lẽ phải tốn hơn ngàn lượng bạc mới ngừng được.
Con đường tu hành của mình đốt tiền quá!
Hắn cười nói:
“Hai vị đại nhân, chỉ riêng việc điều tra ra được trong quan tài không có người đã là công lao cực lớn rồi, ta nghĩ nội tướng chắc chắn sẽ vô cùng vừa lòng. So với điều đó thì một trăm lượng bạc có là gì đâu nhỉ?”
Kiểu Thố tháo chiếc vòng tay bằng gỗ tử đàn trên tay mình xuống, trông rất không tình nguyện:
“Đây, thông bảo của Phật môn, có thể mang nó đến chùa Đà Là lấy một trăm lượng bạc.”
Trất Tích ngớ ra, hắn quan sát chiếc vòng tay này, thấy được trên mỗi hạt châu đều viết chi chít chữ, làm người ta nhìn hoa cả mắt.
“Cái này mang đi lấy tiền được?’
Hắn tò mò hỏi.
“Chưa thấy thông bảo Phật môn bao giờ à?”
Kiểu Thố giải thích:
“Trên hạt châu có ký hiệu mật của Phật môn, cầm đi đưa cho phòng Hương Tích ở Phật môn, tự nhiên sẽ có người dựa theo ký hiệu mật lấy tiền cho ngươi, bọn họ hiểu ý nghĩa của nó.”
Trần Tích hiếu kỳ hơn:
“Thế nếu ta tự khắc một chuỗi vòng tay y hệt như thế thì chẳng phải cũng có thể cầm đi lấy tiền?”
Kiểu Thố cười khẽ:
“Ta khuyên ngươi bỏ ngay suy nghĩ ấy đi, trong giang hồ có không ít người định tính kế Phật môn, cuối cùng đều bị siêu độ cả rồi.”
Ở bên cạnh, Vân Dương lấy năm nén bạc nhỏ ra:
“Này.”
Trần Tích mỉm cười hết sức chân thành:
“Cảm ơn đã ủng hộ, hôm nay ra ngoài quá lâu, cảm phiền hai vị đưa ta về, về phần chuyện của Lưu gia xử lý thế nào, ta không thể tham dự.”
Tiền tiết kiệm của hắn bây giờ là hai trăm hai lượng bạc, lẻ một trăm bảy mươi ba đồng.
Nếu không tính cả năm mươi lượng bạc dưới gầm giường.
…
Mãi cho đến giờ Sửu nửa đêm, xe ngựa mới chở Trần Tích trở lại cửa y quán Thái Bình.
Vân Dương và Kiểu Thố vừa mới hao hụt một khoản tiền, niềm vui sướng khi giành được công lao cũng vơi đi, bọn họ không hàn huyên câu nào đã đánh xe rời đi luôn.
Xe ngựa đi xa, Ô Vân từ trên nóc xe nhảy vào lòng hắn:
“Đã nhớ rõ vị trí của nội ngục rồi… Á, cơ thể ngươi lạnh quá.”
“Lúc ở trong nội ngục hấp thu quá nhiều dòng khí lạnh, ngươi thấy được lối tu hành của Kiểu Thố không?”
Tay trái Trần Tích cầm tiền đồng, tay phải ôm Ô Vân vào y quán.
“Thấy rồi, một âm thần chui ra từ ấn đường của nàng ta, mãnh liệt lắm!”
Ô Vân nói.
Trần Tích đẩy cửa y quán, nhưng ngay khi hắn mở cửa ra, giờ Sửu ba khắc, khí lạnh đến rất đúng giờ.
Giống như một thời điểm đặc biệt, dòng khí lạnh ngủ đông trong cơ thể sẽ xuất hiện đúng vào lúc này, cuộn trào, không chết không ngừng.
Trần Tích đi đến chỗ tủ thuốc một cách chật vật, sáng hôm nay người bán thuốc đến y quán, có lẽ sư phụ đã bổ sung nhân sâm mới rồi.
Nhưng chưa đi được đến tủ thuốc thì hắn đã không có thể bước đi tiếp.
Trần Tích nói một cách khó nhọc:
“Ô Vân… Nhân sâm.”
Trong y quán, Ô Vân từ trong lồng ngực Trần Tích nhảy xuống đất, rồi quen cửa quen nẻo nhảy lên tủ thuốc, kéo ngăn tủ ra, ngậm một củ nhân sâm mới về chạm vào người Trần Tích.