Chương 72: [Dịch] Thanh Sơn

Mua Nhân Sâm Thay Thế

Phiên bản dịch 4887 chữ

Leng keng, nhân sâm hóa thành mười hạt châu trong suốt, rơi xuống đất và nảy lên, Ô Vân chạy thoăn thoắt đuổi theo hạt châu, ngậm chúng vào trong miệng.

Luồng khí nóng bỏng quay trở lại, tức khắc châm lửa huyệt Thái Ất bên trái và bên phải ngoài đan điền!

Trần Tích mệt mỏi tựa vào bên cạnh quầy, sờ đầu Ô Vân và nói:

“Cảm ơn ngươi.”

Ô Vân ngẩng đầu lên:

“Về sau không cần nói cảm ơn với ta… Nếu sư phụ ngươi phát hiện nhân sâm biến mất thì làm sao bây giờ?”

Trần Tích cảm thấy khó xử:

“Phải nhân lúc sư phụ chưa phát hiện mau chóng mua nhân sâm mới thay thế thôi.”

Ô Vân suy tư:

“Hay là ta lại đi đánh con mèo trắng mập ấy một trận để ngươi bù vào?”

Trần Tích cảm thấy kính nể:

“… Ý kiến hay!”

Đúng lúc này, giọng nói lạnh nhạt của Diêu lão đầu vang lên sau lưng hắn:

“Bảo ngươi đi đưa thuốc thôi mà đưa từ sáng đến tối.”

Trần Tích vô thức xoay người lại che khuất ngăn kéo trên tủ thuốc chưa kịp đóng lại đằng sau:

“Sư phụ? Sao người đi đường mà chẳng có tí âm thanh nào thế?”

Không chỉ Trần Tích mà ngay cả Ô Vân cũng không nhận ra ông lão lại gần!

Diêu lão đầu chắp tay sau lưng đi vào sảnh chính của y quán, nhìn hắn với vẻ mặt châm chọc:

“Ngươi còn biết trở về à? Đứng đó làm gì, lại đây!”

Trần Tích không dám nhúc nhích, bởi vì ngăn kéo tủ thuốc sau lưng hắn vẫn chưa khép lại!

Đang lúc hắn gấp gáp suy nghĩ kế sách ứng phó, Ô Vân bỗng nhảy từ trong lòng hắn xuống, chạy đến trước mặt Diêu lão đầu rồi nhảy lên người ông cụ.

Diêu lão đầu giật mình, rồi giơ tay ra đỡ lấy Ô Vân theo bản năng, mèo con với bộ lông mềm mại đứng trong lòng bàn tay ông kêu meo meo, đôi mắt màu vàng kim chớp chớp.

Diêu lão đầu im lặng một lúc, cuối cùng ôm Ô Vân vào trong ngực, sờ cái đầu lông xù của nó, sau đó ông nhìn Trần Tích và cười mỉa, nói:

“Nó ngoan hơn ngươi nhiều... Đi thôi, Ô Vân, gia gia mang ngươi đi ăn điểm tâm.”

Trần Tích: Hả?

Ô Vân thình lình làm nũng khiến Diêu lão đầu quên luôn việc răn dạy mình rồi.

Diêu lão đầu vừa quay đi là Trần Tích lập tức nhẹ tay khép ngăn tủ lại.

Nhưng hắn vừa mới đẩy ngăn tủ về như cũ thì

“Còn giấu cái gì đấy? Ngày mai tự đi mua một củ về bù lại cho ta, đối chiếu với sổ sách, không được thiếu một cái rễ nào đâu đấy.”

Trần Tích xấu hổ đi theo Diêu lão đầu vào sân sau, hắn nói sang chuyện khác:

“Sư phụ, hai sư huynh đâu ạ?”

Diêu lão đầu nói với giọng hờ hững:

“Tam ca của Xa Đăng Khoa tổ chức buổi biểu diễn ở nhà phú hào, Xa Đăng Khoa dẫn theo Lưu Khúc Tinh đi xem kịch rồi, sáng sớm mai quay lại. Vốn dĩ định dẫn cả ngươi theo, kết quả ngươi mãi chưa về.”

Ông lấy trong phòng ra hộp gỗ tử mộc ban sáng, ngăn thứ nhất là điểm tâm, ngăn thứ hai là mứt hoa quả.

Cả ngày hôm nay Ô Vân chưa ăn gì, thế là nhai nhồm nhoàm đầy miệng.

Trần Tích chỉ mới nhìn ngăn tủ một cái đã bị Diêu lão đầu lườm.

“Muốn ăn thì tự lăn vào bếp mà làm.”

Diêu lão đầu lạnh lùng nói.

“Dạ.”

Trần Tích vào bếp lấy một cái bánh bột ngô ra, vừa ăn vừa nói:

“Sư phụ, giờ Sửu ba khắc có ý nghĩa đặc biệt nào không?”

Diêu lão đầu vừa đặt điểm tâm vào tay đút cho Ô Vân ăn, vừa cau mày suy nghĩ:

“Giờ Sửu ba khắc... Là giờ sinh của ngươi.”

“Hở?”

Trần Tích kinh ngạc, dòng khí lạnh luôn tràn ra vào giờ Sửu ba khắc bởi vì đó là thời điểm hắn ra đời ư?

Lạ thật, chẳng lẽ ý thức khổng lồ trong chiến trường ấy muốn đoạt xác mình thì cần phải chờ đến đúng giờ sinh mới được?

Trần Tích do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn hỏi thẳng:

“Sư phụ, hành quan là gì?”

Diêu lão đầu nguýt hắn:

“Tại sao ta phải nói cho ngươi biết? Ngươi có thể dùng tình báo để bán tiền, nhưng lại muốn ta nói tin tức miễn phí à?”

Ông vừa dứt lời, Ô Vân không ăn điểm tâm nữa, đầu nó ủn lòng bàn tay ông cụ.

Diêu lão đầu thấy thế, tức thì bực mình, nói:

“Tiểu quỷ nhà ngươi nhìn thì ngoan ngoãn, nhưng mà lươn lẹo lắm.”

Rồi ông chậm rãi nói:

“Hành quan là tên gọi chung của người tu hành, phương pháp tu hành vô cùng đa dạng, cái gì cũng có.”

Trần Tích nghi hoặc:

“Tại sao dân chúng bình thường lại không biết đến sự tồn tại của họ?”

Diêu lão đầu xoa đầu Ô Vân, trả lời:

“Chỉ có phần lớn người không biết thôi, đa số hành quan đều che giấu con đường tu hành của mình, bằng không sẽ bị người đồng đạo ngấp nghé.”

“Tại sao?”

“Bởi vì ‘đạo’ mà mỗi một con đường tu hành truy tìm tựa như một bát nước. Nước trong bát chỉ có từng ấy, chia cho nhiều người thì mỗi người chỉ có thể uống được rất ít. Mà muốn đi lên con đường thông thiên cùng, thì bát nước ấy chỉ có thể cho một mình ngươi uống mà thôi, chia cho một người nữa cũng không được.”

Trần Tích giật mình, định luật bảo toàn động lượng?

Đến bây giờ, hắn mới nhận ra tại sao Vân Dương lại nói trên con đường tu hành chỉ có sống và chết, đạo trời như thế, người tu hành cùng một phương pháp là kẻ địch trời sinh của nhau.

Trần Tích nói:

“Vậy sư phụ có phải là hành quan không...”

Diêu lão đầu nở nụ cười, ông vẫy tay với không trung, trên bầu trời bỗng có tiếng vỗ cánh vang lên, một con quạ lớn bay xuống!

Bạn đang đọc [Dịch] Thanh Sơn của Hội Thuyết Thoại Trửu Tử

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1mth ago

  • Lượt đọc

    11

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!