Giờ đây Trần Tích trốn thoát khỏi thẩm vấn của đối phương, có lẽ thực sự là một cơ hội.
Nhưng làm sao để xác định Trần Tích thực sự đã trốn thoát khỏi thẩm vấn?
Trần Tích chờ mãi không thấy Tư Tào trả lời, cuối cùng đành đặt cược:
“Cho ta một tháng, trong vòng một tháng, ta có thể chứng minh mình không phản bội, chứng minh lòng trung thành của ta với Cảnh triều."
Tư Tào suy nghĩ một lúc, quay sang chưởng quầy:
“Truyền tin ra ngoài, ta muốn gặp 'Trường Kình', có chuyện quan trọng phải dặn dò hắn."
Chưởng quầy muốn nói lại thôi nhưng vẫn quay người ra khỏi cửa.
Tư Tào im lặng trong phòng một lúc lâu, cuối cùng cắt đứt sợi dây thừng, thả Trần Tích xuống.
Hắn từ từ tra dao găm vào vỏ dao trong ống tay áo:
“Lần này đến Ninh triều, cậu ngươi đã nhờ ta chăm sóc ngươi một chút nhưng không ngờ lại gặp phải biến cố như vậy. Ngươi yên tâm, nếu thực sự như ngươi nói, ta không những không giết ngươi, mà còn bảo vệ ngươi. Nhưng nếu ngươi lừa ta, đừng trách ta trở mặt vô tình."
Trần Tích gỡ miếng vải đen che đầu xuống nhưng thấy hắn vẫn ở trong kho thuốc, còn Tư Tào đang cầm một con gà, máu gà đã đổ vào chậu gỗ.
Trần Tích không bất ngờ nhưng vẫn giả vờ ngạc nhiên sờ cánh tay, chỗ đau vừa nãy không còn vết thương.
Tư Tào bình tĩnh giải thích:
“Ta còn trông cậy vào ngươi thâm nhập vào Mật điệp ty, đương nhiên sẽ không tùy tiện để lại vết thương trên người ngươi khiến người khác nghi ngờ. Ngoài ra, vì nể mặt cậu ngươi, ta đồng ý cho ngươi cơ hội tự chứng minh."
Cậu mình không phải người Ninh triều, mà là người Cảnh triều sao? Vậy thì ít nhất mình cũng có một nửa dòng máu Cảnh triều.
Trần Tích vốn tưởng Cảnh triều là dân du mục, hình dáng bên ngoài sẽ rất khác so với người Ninh triều nhưng nhìn tướng mạo của mình thì rõ ràng Ninh triều và Cảnh triều cùng chung một nguồn gốc, hoàn toàn khác với phán đoán của hắn về thế giới.
Trong lúc nhất thời, hắn chỉ cảm thấy thân phận của mình lại một lần nữa trở nên khó hiểu, không trách được đối phương trước đó đã nói...
"Phản bội thân phận của ngươi, phản bội họ của ngươi."
...
Nhà kho tràn ngập mùi thảo dược, giống như một góc xó xỉnh nào đó trên thế giới này không người thăm hỏi.
Trần Tích yên lặng suy tư: Chức Ty Tào của Quân Tình Ty có liên quan đến cơ mật cấp cao, mà cậu của mình lại có thể nhắn nhủ Ty Tào quan tâm mình, có lẽ người cậu ấy cũng là nhân vật cao cấp trong đường dây tình báo này.
Nhưng tại sao mẹ của mình lại gả cho Trần thị của Ninh triều? Và tại sao mình lại ở lại Ninh triều?
Ty Tào thấy Trần Tích không nói gì, dường như hiểu sai ý:
“Hình như ngươi vẫn oán trách cậu của mình.”
Trần Tích cụp mặt, hỏi một câu với hàm ý khó hiểu:
“Cậu vẫn còn nhớ ta sao?”
Ty Tào phủi bụi trên người mình đi, rồi nói với giọng điềm nhiên như không có gì xảy ra:
“Đừng nói mấy câu giận dỗi như thế, năm xưa hắn ngồi trên vị trí đó, phải suy xét chu toàn mọi vấn đề, không đón ngươi về Cảnh triều tất nhiên là có nguyên do của nó. Có lẽ đón ngươi về thì ngươi lại bị tiểu nhân hãm hại.”
“Thế ư, tình cảnh của cậu bây giờ không được tốt à?”
Dường như sau khi chưởng quỹ của Bách Lộc các rời đi thì vị Ty Tào này cũng nói nhiều hơn.
Hắn trả lời với giọng bình thản:
“Hiện nay cậu của ngươi bị tiểu nhân mưu hại, bị biếm về quê.”
Hóa ra cậu của mình bị cách chức rồi à?
Trần Tích hỏi:
“Thế khi nào ta mới có thể trở về Cảnh triều?”
Hắn không có cảm giác thuộc về với cả Cảnh triều lẫn Ninh triều, nhưng dù đi đâu thì cũng hơn là ở lại đây làm những việc nguy hiểm đến tính mạng.
Nhưng Ty Tào lại lạnh lùng nói:
“Bây giờ ngươi vẫn chưa thể đi được, nếu đã tiếp cận Vân Dương và Kiểu Thố thì đương nhiên phải lợi dụng triệt để thân phận này.”
Ngữ khí của Ty Tào quả quyết, như không cho phép phản bác.
Trần Tích im lặng một lúc:
“Thế thì xin nghe theo sự sắp xếp của Ty Tào đại nhân, ta sẽ tranh thủ giành được sự tín nhiệm của Vân Dương và Kiểu Thố.”
Ty Tào bỗng nói sang chuyện khác:
“Chờ đã… Trong con đường tình báo của ngươi, cách truyền tin là phương pháp viết sai của Chu Thành Nghĩa, từ trước đến nay Quân Tình Ty chưa từng dạy các ngươi phương pháp phiên thiết. Ngươi học được phương pháp phiên thiết ở đâu? Tại sao ngươi lại phát hiện ra Cận Tư Lục?”
Trần Tích nhất thời không biết phải trả lời kiểu gì.
Hắn không thể giải thích với người của thế giới này rằng từ nhỏ hắn đã muốn trở thành một cán bộ ngoại giao quân đội, thế nên đã tìm đọc đủ mọi loại sách khoa học, tình báo, trinh thám.
Hắn không thể giải thích với người của thế giới này rằng bảy tháng trước hắn từng lấy được vị trí đứng đầu trong bài thi viết và buổi phỏng vấn của Học viện Ngoại ngữ Lục quân và đã trúng tuyển.
Mà ngôi trường đại học sắp đổi tên thành “Đại học Công trình thông tin chiến lược Lục quân” chưa bao giờ chỉ là một nơi dạy ngoại ngữ, bài thi viết và phỏng vấn theo chính sách tuyển sinh đặc biệt không chỉ đơn giản là thi ngoại ngữ.
Ty Tào nheo mắt, hỏi:
“Sao không nói gì? Ai dạy ngươi?”
Dứt lời, áp lực vô hình bỗng đè lên người, Trần Tích thấy được rõ ràng đối phương lại giơ tay sờ dao găm trong tay áo.
Hắn nhanh chóng cân nhắc tin tức trong đầu mình, đáp:
“Mẹ ta dạy cho ta.”
“Ồ?”
Ngữ khí của Ty tào vẫn chưa dịu đi:
“Không ngờ từ khi còn nhỏ mẹ ngươi đã dạy ngươi những cái đó rồi… Nàng còn dạy ngươi cái gì nữa? Không phải chỉ dạy mỗi phương pháp phiên thiết thôi chứ, thế thì trùng hợp quá.”