Trần Tích “nhớ lại”:
“Mẹ còn từng nói với ta, nếu chỉ dùng phương pháp phiên thiết ẩn giấu tin tức thì một khi gặp được người biết được phương pháp phản phiên thiết thì sẽ rất dễ bại lộ. Vì thế, nàng còn dựa vào phương pháp phiên thiết, sáng tạo ra một phương pháp mới để giấu tình báo.
“Hửm?”
Ty tào cảm thấy hứng thú:
“Phương pháp gì?”
Trần Tích nói:
“Mẹ ta gọi nó là sổ mật mã.”
“Sổ mật mã?”
Trần Tích tìm quanh nhà kho ra một vò rượu thuốc, dùng ngón tay chấm rượu thuốc rồi viết lên mặt đất:
“Liễu biên cầu khí đê, ba tha tranh nhật thời. Oanh mông ngữ xuất hỉ, đả chưởng dữ quân tri.”
Ty tào không hiểu:
“Những câu thơ này có tác dụng gì?”
Trần Tích không trả lời, hắn tiếp tục viết:
“Xuân hoa hương, thu sơn khai. Giá tân hoan ca tất kim bôi, cô đăng quang huy thiêu ngân cang. Chi đông giao, qua tây kiều, kê thanh thôi sơ thiên, kỳ mai oai già câu.”
Viết xong, Trần Tích mới giải thích:
“Bài thơ đầu tiên có tổng cộng hai mươi chữ, phụ âm của mỗi chữ không trùng lặp. Bài thơ thứ hai có tổng cộng ba mươi sáu chữ, nguyên âm của từng chữ cũng không giống nhau. Lấy hai bài thơ này làm sổ mật mã, lần lượt đánh số thứ tự theo số chữ là được. Hai mươi chữ trong bài thơ đầu tiên là một đến hai mươi, bài thơ thứ hai cũng tương tự, đánh số từ một đến ba mươi sáu.”
Ty tào khó hiểu:
“Dùng kiểu gì?”
Trần Tích trả lời:
“Đã có sổ mật mã, nếu ngươi muốn truyền lại hai chữ ‘tiếp tục’, vậy thì chỉ cần viết mười chín, hai mươi bảy, mười lăm, mười một là xong. Người biết sổ mật mã khi nhìn thấy những con số này thì ngay lập tức có thể giải mã tin tức, nhưng ai không biết sổ mật mã thì cả đời này cũng đừng mơ phá giải được. Giả dụ Cận Tư Lục cũng dùng cách này để truyền tin, cho dù đối phương có lấy được Cận Tư Lục thì cũng không hiểu.” (*)
(*) Theo cách đánh số trên, phiên âm chữ thứ mười chín trong bài thơ đầu tiên là “quân” /jun/, lấy phụ âm ghép với nguyên âm của chữ thứ hai mươi bảy của bài thơ thứ hai “kê” /ji/ sẽ ra chữ /ji/; tương tự, phụ âm của chữ thứ mười lăm “hỉ” /xi/ ghép với nguyên âm của chữ thứ mười một “tất” /xu/ sẽ ra chữ /xu/. Kết quả sẽ được từ /jixu/ (tiếp tục).
Ty tào khen ngợi:
“Thú vị đấy.”
Kỹ thuật mã hóa đa tầng như sổ mật mã đã có từ thời cổ đại, nhưng mãi cho đến chiến tranh thế giới thứ nhất và thứ hai mới được sử dụng rộng rãi.
Nó không phải vạn năng, nhưng nguyên tắc của công tác tình báo từ xưa đến nay là chỉ cần ngươi nhanh hơn đối thủ một bước là có thể thắng.
Nghe đến đây, cuối cùng giọng Ty tào cũng dịu đi, hắn lựa chọn tin tưởng Trần Tích:
“Mẹ ngươi dạy rất khéo, ngươi cũng học rất giỏi, trước đây mẹ ngươi đến Cảnh triều ẩn nấp, chỉ dùng ba năm đã trở thành tài nữ nổi tiếng khắp Kim Lăng, không ngờ nàng không những am hiểu cầm kỳ thư họa, mà còn tinh thông cách dùng của phương pháp phiên thiết. Chuyện sổ mật mã cùng với Cận Tư Lục, ta sẽ báo lại cho Ty chủ để ghi công cho ngươi, cấp bậc gián điệp của ngươi hiện nay là Tước đúng không, công lao lần này đủ để ngươi thăng lên cấp Trĩ.”
Trần Tích thầm thở phào một hơi: Đoán đúng rồi.
Theo suy đoán của hắn, mẫu thân và cậu của mình đều là người Cảnh triều, kỳ lạ là mẫu thân lại gả đến Trần thị ở Ninh triều, chỉ có một lý do để giải thích cho chuyện này: Mẫu thân của mình cũng là một gián điệp!
Năm xưa mẫu thân và cậu cùng nhau đến Ninh triều, cậu xây dựng mạng lưới tình báo của Quân Tinh Ty ở phía nam, còn mẫu thân thì gả vào Trần phủ để lấy được tình báo.
Trần Tích đổi để tài:
“Ty tào đại nhân, tiếp theo nhiệm vụ chủ yếu của ta là tiếp cận Vân Dương và Kiểu Thố, ngài có thể nói cặn kẽ cho ta biết về hai người bọn họ không?”
Ty tào gật đầu:
“Khi tiếp xúc với Vân Dương và Kiểu Thố thì tuyệt đối không được tin tưởng bất cứ câu nào của họ, hai người này có thể thăng chức là nhờ đạp lên thi thể của đồng đội mới bò được lên vị trí ấy. Hôm nay bọn họ dùng ngươi, nhưng ngày mai có lẽ sẽ vứt bỏ ngươi.”
Trần Tích nghi ngờ:
“Bọn họ làm thế không khiến đồng liêu phẫn nộ sao?”
“Không, Mật Điệp Ty là nơi chỉ xem công lao, không quan tâm đến tình cảm, bọn họ tàn nhẫn với chính mình, lại càng tàn nhẫn với chúng ta.”
Ty tào nghĩ rồi dặn dò:
“Đương nhiên, với quan hệ của bọn họ và độc tướng, có lẽ các đồng liêu dù giận cũng không dám nói gì.”
“Hả?”
“Vân Dương và Kiểu Thố đều là cô nhi được độc tướng nhận nuôi, bồi dưỡng mười mấy năm thành tử sĩ như bây giờ. Có lẽ năng lực của bọn họ không bằng người khác, nhưng vì độc tướng, bọn họ có thể giết người không nương tay.”
Trần Tích bỗng nhớ đêm cái đêm mà Chu Thành Nghĩa tử vong, Vân Dương và Kiểu Thố đều lấy cha mẹ mình ra thế…
Đang nói chuyện thì Nguyên chưởng quỹ đẩy cửa đi vào:
“Ty tào đại nhân, đã bố trí xong, tối hôm nay Trường Kình ở…”
Ty tào nói với giọng điệu lạnh lùng:
“Vả miệng.”
Nguyên chưởng quỹ ngẩn
Giọng nói trầm thấp của Ty tào vang lên sau chiếc mặt nạ:
“Các đường dây tình báo không thể để lộ tin tức của nhau, nguyên tắc này cũng có thể quên được, hay là ngươi muốn thay thế Chu Thành Nghĩa trở thành hải đông thanh ở Lạc Thành?”
Nguyên chưởng quỹ cúi đầu:
“Hạ quan lỗ mãng.”
Đột nhiên Trần Tích lên tiếng:
“Ty tào đại nhân, sau này ta sẽ cố gắng tiếp cận Vân Dương và Kiểu Thố, nhưng mà ta có một yêu cầu.”
“Nói đi”
Trần Tích nhìn chằm chằm vào Nguyên chưởng quỹ:
“Ta muốn tất cả những người biết thân phận mật thám của ta ở Quân Tình Ty trở lại Cảnh triều, hơn nữa vĩnh viễn không thể trở lại Ninh triều. Bằng không, ta vất vả lắm mới tiếp cận được mười hai Cầm Tinh, nếu như người khác bị bắt rồi khai ta ra thì bao nhiêu công sức đổ xuống sông xuống biển hết cả.”
Ty Tào trầm ngâm suy nghĩ.
Sắc mặt của Nguyên chưởng quỹ thay đổi:
“Ty Tào đại nhân, hắn ta lợi dụng việc công để báo thù riêng!”
Trần Tích lắc đầu:
“Không phải lợi dụng việc công để báo thù riêng, ngươi đã biết được thân phận của ta, nếu ngươi bị bắt được thì chắc chắn sẽ khai ta ra.”
“Không có chuyện đó!”
Nguyên chưởng quỹ vội nói:
“Ty Tào đại nhân, ta thâm nhập Lạc Thành đã sáu mươi năm rồi, không có ai phù hợp làm việc ở đây hơn ta cả.”
Ty Tào trầm ngâm một lát, sau đó hắn đi đến chỗ hộp dược liệu.
Hắn mở hộp ra, rút một tờ giấy dầu dùng để bảo quản dược liệu ra thong dong trải lên mặt đất.
Nguyên chưởng quỹ thấy thế
Nhưng hắn vừa mới xoay người đi thì Ty Tào trong nháy mắt đã xuất hiện đằng sau lưng hắn, chỉ dùng một tay đã xách cơ thể to mập của chưởng quỹ lên, mang đến chỗ tờ giấy dầu.
Ngay sau đó, Ty Tào giơ một chân đá vào sau khớp gối của Nguyên chưởng quỹ, ép đối phương quỳ xuống.
Rồi hắn lấy một con dao găm từ trong tay áo ra, nhìn Trần Tích và nói:
“Hôm nay thẩm vấn ngươi chỉ là hành vi bất đắc dĩ, chớ sinh khúc mắc, nếu như chuyện ngày hôm nay trở thành cái gai trong lòng ngươi, vậy thì bây giờ ta sẽ giúp ngươi nhổ nó ra. Về sau ngươi cứ việc yên tâm tiếp cận Vân Dương và Kiểu Thố, ngoại trừ ta, Ty chủ và cậu của ngươi, sẽ không có ai khác biết được thân phận gián điệp của ngươi.”
Nói xong, Ty tào bóp cằm Nguyên chưởng quỹ, đâm dao vào trái tim của hắn:
“Nguyên Minh, lợi dụng chức vụ của mình,trong sáu năm đã tham ô tám nghìn ba trăm hai mươi bảy lượng bạc của Bách Lộc các. Bách Lộc các vốn dĩ được thiết lập để kiếm kinh phí cho Quân Tình Ty, thế nhưng lại trở thành nơi để ngươi kiếm lợi cho riêng mình, ngươi đã không còn trung thành nữa.”
Nguyên chưởng quỹ thở dồn dập, không thốt ra được câu nào.
Ty tào vừa xoáy dao găm cắt nát trái tim của Nguyên chưởng quỹ, vừa ngẩng đầu lên, dùng khuôn mặt dữ tợn như ác quỷ đối diện với Trần Tích:
“Nếu như không có sự trung thành tuyệt đối thì tức là bất trung tuyệt đối, Trần Tích, câu này ta cũng tặng cho ngươi, nhớ cho kỹ.”
Trần Tích im lặng nhìn cảnh tượng diễn ra trước mắt, hắn biết, từ nay về sau mình sẽ phải đồng hành với hổ lang sài báo.