“Vậy tại sao ngươi phải giết ông của mình?”
“Bọn ta nhận được tình báo Mật Điệp Ty đang muốn đi mở quan tài khám nghiệm thi thể, nếu bọn họ phát hiện ra trong quan tài không có người thì Lưu gia chúng ta phải gánh tội khi quân! Thế nên ta tìm ‘hoa mạn đà la” cho ông uống, chỉ cần ông nội giả chết nằm trong quan tài một lát là được, nhưng ai ngờ ông tuổi đã cao, không chịu được dược hiệu của mạn đà là mà qua đời.”
Lưu các lão nổi giận:
“Vẫn chưa chịu nói thật à? Rõ ràng là ông của ngươi không tán thành các ngươi cấu kết với Cảnh triều, thế nên các ngươi mới nhân cơ hội này, hoặc là không làm, đã làm thì làm cho trót, thế mà lại giết ông nội! Lưu Minh Hiển, ngươi không từ thủ đoạn, không ngờ ta lại nuôi một con sói ăn thịt người cho Lưu gia!”
Lưu Minh Hiển bỗng ngẩng đầu lên, ánh mắt không giấu được vẻ hung ác:
“Phụ thân, từ khi bệ hạ đăng cơ đến nay đã trăm phương nghìn kế muốn diệt trừ Lưu gia chúng ta, đầu tiên là mượn tay Đông Lâm đảng, lợi dụng ngôn quan ngự sử vạch tội, bây giờ thì lại xui khiến bè phái hoạn quan mưu hại vu oan, không diệt trừ chúng ta thì hắn sẽ không bỏ qua!”
“Phụ thân, hai mươi năm trước cả triều đình đều là người của Lưu gia chúng ta, còn bây giờ thì sao, đến cả chức quan Dự Châu chúng ta cũng sắp không giữ được nữa. Người cũng không phải không biết Trần gia phải Trần Lễ Khâm đến Lạc Thành nhậm chức Đồng tri, lão già Tử Củng phái con rể Trương Chuyết của ông ta đến làm Tri phủ Lạc Thành, hai người đó cùng một giuộc với nhau, thề phải điều tra rõ ràng ruộng đồng và tá điền của Lưu gia.”
“Phụ thân, ta chỉ là mạnh tay đánh cược một lần, nếu như ngồi yên chờ chết, thì trăm năm cơ nghiệp của Lưu gia chúng ta sẽ sụp đổ mất phụ thân à!”
Cơn gió từ trong núi thổi qua, mang theo làn sương mờ ảo, Lưu các lão ngồi trong sương mù, trông có vẻ suy bại:
“Các ngươi không đứa nào muốn nghe ta, thế thì còn gọi ta là phụ thân làm gì.”
“Ta đã nói với cô của ngươi, bệ hạ thiên tư thông minh, khi còn nhỏ đã tự thông hiểu tâm thuật đế vương, không thể kiềm chế. Nhưng cô của ngươi không nghe, từ khi bệ hạ đăng cơ năm mười một tuổi, nàng nắm giữ triều chính, ngăn cản bệ hạ tự mình chấp chính. Khi ấy bệ hạ nhẫn nhịn sáu năm nếm hết mọi khổ cực, sao có thể không hận Lưu gia chúng ta?”
“Bởi vì hắn hận chúng ta, cho nên chúng ta mới không có đường sống, nếu tranh đấu thì chưa chắc đã không đấu được! Thiên hạ này không phải là thiên hạ của riêng Chu gia bọn họ!”
Lưu Minh Hiển nói với giọng điệu ngoan độc.
Lưu các lão bỗng chán nản:
“Thôi, thôi, ta chỉ hỏi ngươi một câu nữa, lúc ngươi đưa cho muội muội ngươi chiếc cốc lưu ly nọ, ngươi có biết nó sẽ hại nàng mất đi con mình không.”
Lưu Minh Hiển lắc đầu phủ nhân:
“Ta không biết, chiếc cốc ấy cực kỳ tinh mỹ, ta cảm thấy muội muội sẽ thích nên mới đưa cho nàng.”
“Vẫn còn chối!”
Lưu các lão đạp hắn ngã lăn xuống đất.
Lưu Minh Hiển không quỳ nữa, hắn đứng dậy, phủi bụi đất trên quần áo, chỉnh sửa lại ngay ngắn tấm áo quan màu xanh lam trên người mình:
“Phu thân, từ khi gả vào Vương phủ, trong lòng chỉ có Tĩnh Vương, đâu còn Lưu gia chúng ta nữa? Mỗi ngày nàng chỉ mong muốn sinh cho Tĩnh Vương một đứa con. Ta bảo nàng làm việc cho Lưu gia, nàng không chịu, thế nên ta chặt đứt ý nghĩ ấy của nàng!”
“Ngươi quá ác độc!”
“Phụ thân, ta sao ác độc bằng bọn hoạn quan? Ta không ác thì làm sao đấu lại bọn họ?”
“Ngươi…”
Lời Lưu các lão muốn nói đã đến bên miệng, nhưng không biết phải nói ra thế nào.
Ông ngồi trên tảng đá, không biết im lặng bao lâu, cuối cùng chỉ đành thở dài:
“Hiện giờ Vân Dương và Kiểu Thố bị tống vào tù, ai mật báo cho ngươi?”
Lưu Minh Hiển thấy giọng phụ thân có vẻ dịu đi thì vui mừng, hắn biết cha mình ngồi ở vị trí cao, đương nhiên sẽ không xử trí theo cảm tính.
Hắn cung kính nói:
“Nhi tử không biết, việc này hãy còn đang điều tra, còn chưa xác định được dụng ý của người nọ.”
Vẻ mặt Lưu các lão trở nên nghiêm túc, ông nói:
“Bất kể là địch hay là bạn, có người này ở bên cạnh thì ta không thể ngủ yên, mau chóng điều tra cho ra. Ta sẽ phái người ở chỗ yển sư đến cho ngươi sai sử, mấy người đó không dễ quản lý, kiềm cái tính kiêu căng của ngươi lại.”
“Vâng.”
Lưu các lão xua tay:
“Đi đi, ta mệt rồi.”
Lưu Minh Hiển xoay người đi xuống núi, để Lưu các lão một mình trên núi.
Ông lão như ngọn nến tàn trong gió chậm rãi đứng dậy, víu lấy chiếc quan tài đặt trước lăng mộ:
“Phụ thân, người đã đã lâu không đi ra dinh thự Lưu gia nhìn ngắm thiên hạ này rồi.”
…
Khi ra khỏi phủ Tĩnh Vương, trời đã về chiều.
Hỉ Bính đứng trong cửa phủ vương vẫy tay tạm biệt hắn, còn Trần Tích thì đứng trên phố An Tây với tâm trạng nặng trĩu.
---
🔥TA LÀ TIÊN: Tin hiệp có yếu tố hiện đại, hài hước, huyền huyễn…🔥