Trần Tích suy nghĩ chốc lát rồi trả lời:
“Hiện nay Vân Dương và Kiểu Thố đã bị bắt giam, nhân lúc người quản lý mới của Mật Điệp Ty chưa đến Lạc Thành, đảm bảo giao dịch của chúng ta không xảy ra bất kỳ sơ sót nào. Phu nhân, sắp xếp ngày hẹn và địa điểm giao dịch mới đi.”
Vân phi nhìn hắn lâu hơn:
“Vậy thì tối mai, địa điểm vẫn như lần trước.”
Trần Tích không biết lần trước hẹn nhau ở đâu, nên nói với Ty Tào thế nào, bèn nói với Vân phi:
“Không ổn, Quân Tình Ty không giao dịch hai lần cùng một chỗ… Mong Vân phi cho một địa chỉ mới.”
“Các ngươi cẩn thận đấy.”
Vân phi ngẫm nghĩ:
“Thế lần này hẹn ở Kim Phường của ngõ Hồng Y chợ Đông, tìm tú bà nói ‘la thiên’, nàng sẽ dẫn các ngươi đến nơi giấu hàng.”
Trần Tích đắn đo mãi, sau khi cân nhắc lợi và hại, cuối cùng hắn vẫn hỏi về vấn đề khiến hắn hoang mang đã lâu:
“Phu nhân, Quân Tình Ty bọn ta có một chuyện mãi không hiểu.”
Không nắm giữ toàn bộ thông tin sự việc, hắn vĩnh viễn không thể lấy được quyền chủ động.
Vân phi cầm chén trà lên, nhấp một ngụm:
“Mời nói.”
“Bọn ta điều tra được Lưu Thập Ngư là người cháu mà Tĩnh phi yêu thương nhất, hơn nữa còn là đứa con duy nhất của chị ruột nàng, sở dĩ lúc trước bọn ta không tin hắn sẽ truyền tin thay phu nhân là bởi vì cảm thấy nghi ngờ, tại sao hắn không liên hệ Tĩnh phi?”
Vân phi mỉm cười:
“Vị muội muội ấy của ta, Lưu gia không khống chế được nàng, thì sao dám giao đại nghiệp vào trong tay nàng được? Hiện giờ ta và Lưu gia đã có lợi ích chung, các ngươi không cần lo lắng.”
Trần Tích đứng dậy:
“Vậy ta…”
“Từ từ.”
Vân phi nói.
Trần Tích khó hiểu:
“Phu nhân còn có chuyện gì sao?”
Vân phi cười nói:
“Tối nay thế tử tổ chức nhã hội cho văn nhân mặc khách, hai vị huynh trưởng của ngươi cũng tham gia, hay là ta đưa mấy tấm thiệp mời cho y quán, sư huynh đệ các ngươi cùng đi xem.”
Trần Tích suy nghĩ rồi nói:
“Không cần, hiện giờ thân phận của ta nhạy cảm, không muốn liên lụy bọn họ. Hôm nay còn cần bố trí việc giao hàng, ta xin cáo từ trước.”
Lúc ra khỏi Vân Phi Uyển, Trần Tích quay đầu lại nhìn cây hồng trong sân một cái, sau đó mới xoay người rời đi.
…
Trên đường lớn, một chiếc xe ngựa chạy từ phương bắc đến.
Thân xe mộc mạc, hai bên chỉ có hai tùy tùng cưỡi ngựa đi cùng, trông vô cùng giản dị.
Lúc này, hơn một trăm người cưỡi ngựa ở đằng trước chạy về phía xe ngựa.
Đến khi bọn họ lại gần thì thấy các quan viên Dự Châu nhao nhao xuống kiệu, xuống ngựa, vội vàng đi đến trước xe ngựa quỳ xuống hành lễ:
“Cung nghênh Các lão trở lại Dự Châu, hạ quan không tiếp đón từ xa, xin thứ tội.”
Lưu gia cắm rễ ở Dự Châu hơn trăm năm, hiện nay nắm giữ hơn một nửa ruộng đất và tá điền của châu này.
Bất cứ ai đến Dự Châu làm quan, nếu muốn thu thuế, sưu dịch, thu hoạch công trạng thuận lợi, phải nhìn sắc mặt của Lưu gia mà làm việc.
Thế nên, ngoại trừ số ít con cháu thế gia đến để đánh bóng tên tuổi, trăm quan đều đến quỳ lạy đón chào. Quỳ, quan trường Dự Châu mới dung chứa ngươi, không quỳ, vậy thì nửa bước khó đi.
Lưu các lão vén rèm lên, ánh mắt lạnh nhạt lướt qua các quan viên quỳ dưới đất:
“Gia phụ qua đời, thực lòng không có tâm trạng ôn chuyện với các vị, mọi người giải tán đi.”
Nói xong, xe ngựa lại thong thả chuyển động, một quan viên lại gần, chạy chậm đuổi theo xe ngựa, nhỏ giọng nói với Lưu các lão ở đằng sau tấm rèm:
“Các lão, đại gia và nhị gia đang chờ ở nhà chờ Các lão.”
Lưu các lão dặn dò:
“Ta đến phần mộ tổ tiên, bảo Lưu Minh Hiển đến gặp ta.”
Xe ngựa chạy thẳng đến trên núi Bắc Mang, Lưu các lão đứng trước lăng mộ đổ nát, nhìn mười mấy tráng đinh đang vận chuyển những tảng đá mới để đắp lại mộ.
Ông ta đứng ở lăng mộ không biết bao lâu.
Lưu Minh Hiển chạy tới, nét mặt hết sức vội vàng, hắn lập tức quỳ xuống trước mặt Lưu các lão:
“Phụ thân!”
Ông ta không nói gì, cứ để mặc con trai quỳ ở đó.
Cho đến khi đầu gối của Lưu Minh Hiển đau đớn, không nhịn được mà hơi động đậy cơ thể, Lưu các lão mới chậm rãi lên tiếng:
“Có phải sau khi ta chết, cũng sẽ bị người ta mở quan tài ra khám nghiệm không?”
Lưu Minh Hiển vội vàng cúi đầu:
“Phụ thân, tuyệt đối không có chuyện ấy!”
Lưu các lão ra lệnh cho mọi người xuống núi, còn mình thì vén vạt áo ngồi lên một tảng đá, từ tốn nói:
“Lưu Minh Hiển, hôm nay ngươi vì thứ mà ngươi nói là đại nghiệp, giết ông của ngươi, làm sao biết được ngày mai ngươi sẽ không vì đại nghiệp ấy giết luôn cả ta?”
Trên núi không một bóng người, Lưu Minh Hiển quỳ rạp trên mặt đất, không nói một lời.
Lưu các lão tức giận mắng:
“Nói đi!”
Lưu Minh Hiển vội giải thích:
“Phụ thân, ý định ban đầu của ta không phải là như thế, vốn dĩ ta định mượn cái chết của ông buộc Mật Điệp Ty rút lui, Vân Dương và Kiểu Thố chỉ am hiểu giết người chứ không có đầu óc gì cả, dọa một cái là sẽ đi ngay, nhưng nào ngờ bọn họ lại tìm ra chứng cứ phạm tội của Lưu Thập Ngư thật.”