Chương 95: [Dịch] Thanh Sơn

Phật Tử

Phiên bản dịch 4753 chữ

Tiểu hòa thượng diện mạo tuấn tú mặc áo tăng màu trắng, đứng dưới ánh trăng, nét mặt không buồn không vui, hiện rõ Phật tướng.

Tiểu hòa thượng nhìn Trần Tích:

“Ta là La Truy Tát Già, nhưng mà mọi người đều thích gọi ta là tiểu hòa thượng, ngươi cũng có thể gọi ta là tiểu hòa thượng.”

Bạch Lý quận chúa trèo lên bờ tường, nhìn Trần Tích và giới thiệu:

“Tiểu hòa thượng là Phật tử chuyển thế, giỏi lắm đấy! Hắn nói ngươi rất lợi, vậy thì chắc chắn ngươi rất lợi hại!”

Trần Tích ngập ngừng:

“Phật tử chuyển thế trèo tường mà cũng chật vật như thế à?”

Tiểu hòa thượng xấu hổ:

“Ta chưa tu luyện thành công mà, thượng sư dặn ta niệm Kinh Địa Tạng Bồ Tát Bản Nguyên một vạn lần, ta mới niệm được hơn bảy vạn lần thôi, đại nguyện cũng chưa hoàn thành…”

Trần Tích suy ta, một câu này của tiểu hòa thượng đã tiết lộ nhiều tin tức: Lối tu hành của hắn là niệm kinh và hoàn thành đại nguyện, niệm kinh mười vạn lần là một mốc, niệm xong mười vạn lần có lẽ sẽ mạnh hơn.

Hắn dễ dàng nói phương pháp tu hành của mình ra, đúng là thẳng thắn thật đấy.

Lúc này, thế tử tò mò quan sát Trần Tích:

“Tiểu hòa thượng, ngươi nói hắn rất lợi hại à? Nhưng mà trông không giống chút nào.”

Thế tử vẫn chưa khoác tấm áo lông chồn ban sáng, mà thay sang áo giao lĩnh màu đen, trên áo thêu hoa sen màu bạc, thoạt nhìn khá thanh nhã, song không mấy hợp với vị thế tử có phần bốc đồng này.

Tiểu hòa thượng phủi bụi bặm trên áo tăng, dáng vẻ thiếu niên mười bốn, mười lăm tuổi thoát tục, hắn chỉ vào vị trí trái tim và nói:

“Ta bảo hắn lợi hại không phải là thực lực, mà là tâm. Trong lòng mỗi người có ba cái ác, tham, sân, si. Tham và sân của thiếu niên này đã bị trừ bỏ, chỉ còn lại chữ si, như thế đã là rất lợi hại rồi.”

“Tham là dục niệm không giới hạn, trên đời này có biết bao nhiêu tai họa đều bắt nguồn từ chữ tham, không tham không phải là không yêu tiền, mà là hiểu được kiềm chế.”

“Sân là phẫn nộ không khôn ngoan, nếu một người vẫn còn giận dữ, vậy thì không thể được xưng là trí giả, bởi vì cơn giận sẽ che mờ tâm trí.”

Trần Tích trầm ngâm:

“Vậy còn si?”

Tiểu hòa thượng cười nói:

“Si tức là chấp niệm, lòng có chấp niệm, không được giải thoát.”

Bạch Lý quận chúa ngồi cưỡi trên tường, ăn mặc gọn gàng như con trai, áo dài màu trắng, quần màu trắng, giày cũng trắng nốt, đến cả trâm cài cũng làm bằng bạch ngọc, chỉ có chiếc vòng cổ là hồng ngọc, tựa như chấm đỏ trên trán cá chép hoa trắng muốt.

Nàng chống cằm, tò mò hỏi:

“Tiểu hòa thượng, ngươi nói mơ hồ quá, thế ngươi đã chém được mấy cái ác trong lòng mình rồi?”

Tiểu hòa thượng suy nghĩ, rồi nói:

“Ta cũng giống vậy, chỉ còn lại một chữ si.”

Bạch Lý quận chúa truy hỏi:

“Chỉ còn lại chữ si thế sao không chém nốt?”

“Không phải là không chém, mà là không có.”

Tiểu hòa thượng giải thích:

“Ta không có ‘si’, thế nên không thể chặt đứt si niệm. Thượng sư bảo ta đến Trung Nguyên chuyến này là muốn ta tìm ra ‘si’, rồi chém bỏ nó. Bây giờ ta vẫn chưa tìm được, cũng không biết ‘si’ là gì, nhưng thượng sư nói, ngày nào ta gặp được nó, tự nhiên sẽ biết.”

“Ơ, trước kia chưa từng nghe ngươi nhắc đến chuyện này… Nhưng mà không có ‘si’ chẳng phải tốt hơn sao? Còn tìm gì nữa, không phải là làm điều thừa à?”

Bạch Lý khó hiểu.

Tiểu hòa thượng lắc đầu:

“Đây là kiếp, không trải qua kiếp nạn, không thể thành Phật.”

Thế tử đứng tựa vào tường, cảm thấy vô cùng buồn chán:

“Người xuất gia các ngươi từ bi, sao cứ nói chặt với chém thế, đánh giết là không tốt!”

Tiểu hòa thượng lắc đầu:

“Phái Cát Ninh bọn ta trước nay không đề cao từ bi.”

“Ồ? Thế các ngươi đề cao cái gì.”

“Không sợ hãi.”

Bạch Lý quận chúa nhấc chân sang ngồi nghiêng về một phía:

“Ca, đừng nói chuyện nữa, đỡ ta đi.”

“Ơi, đây đây.”

Thế tử đi đến chân tường, để cho muội muội đạp lên vai mình nhảy xuống.

Trần Tích chỉ im lặng nhìn, thế tử và Bạch Lý quận chúa không phải cùng một mẹ sinh, nhưng quan hệ lại thân thiết lạ thường.

Mà vị thế tử này, rõ ràng đã hai mươi tuổi, nhưng vẫn không đoan chính…

Khoan đã, Ô Vân từng nói, trong Vương phủ vẫn còn Linh Vận quận chúa do Tĩnh phi sinh, sao không thấy nàng đi với bọn họ?

Thế tử nhìn về phía Trần Tích:

“Vị…”

“Trần Tích.”

Thế tử mỉm cười:

“Trần Tích à, ta thấy ngươi cũng là một nhân tài, về sau chúng ta có thể trở thành bạn thân đấy. Nhưng hôm nay không kịp trò chuyện rồi, ngoài cửa vẫn còn bạn bè đang đợi, bọn ta đi trước nhé, mọi người đều là người giang hồ, có duyên gặp lại!”

Chu Bạch Lý cũng nói ngay:

“Đúng, đúng, đúng, sáng mai trở lại bọn ta sẽ mang cho ngươi thịt lừa nướng của Mã gia!”

Nói xong, thế tử định dẫn tiểu hòa thượng và Bạch Lý quận chúa đi.

Trần Tích giơ tay lên cản lại:

“Từ từ.”

“Hả?”

Thế tử lùi về phía sau:

“Làm gì đấy?”

Trần Tích nói:

“Phí bịt miệng, mỗi người mười lượng bạc, bằng không ta gọi thị vệ Vương phủ.”

Bạn đang đọc [Dịch] Thanh Sơn của Hội Thuyết Thoại Trửu Tử

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1mth ago

  • Lượt đọc

    11

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!