Thế tử kêu lên:
“Oa, ngươi nghĩ bọn ta không biết giá hàng bên ngoài à, mười lượng bạc có thể mua được một tòa nhà ở vùng ngoại ô rồi đấy, sao ngươi không đi cướp luôn đi… Tiểu hòa thượng, chẳng phải ngươi nói hắn đã trừ bỏ chữ tham rồi sao?!”
Tiểu hòa thượng ngập ngừng:
“Thế chứng tỏ hắn đã rất kiềm chế rồi.”
Thế tử:
“?”
Bạch Lý quận chúa nhìn Trần Tích:
“Mỗi lần một lượng bạc, về sau bọn ta còn phải đi qua đây nhiều lần, ngươi cũng phải hiểu tính toán lâu dài, bằng không sau này bọn ta không đi qua chỗ ngươi nữa!”
Trần Tích:
“Được!”
Bạch Lý nhìn thế tử với ánh mắt bất lực:
“Ca, hắn đồng ý nhanh quá, có phải ta chém giá ít quá không?”
“Hình như vậy.”
Trần Tích nói:
“Mỗi người một lần một lượng, các ngươi lần này có ba người, phải đưa ta ba lượng.”
Đúng lúc này, có tiếng hô vọng vào từ khe cửa:
“Thế tử, quận chúa, ra chưa?”
Thế tử nhìn Bạch Lý quận chúa:
“Đưa tiền cho hắn đi, người bên ngoài đợi sốt ruột rồi.”
Chu Bạch Lý móc túi thơm màu trắng trong túi áo ra với vẻ không tình nguyện, nàng lấy ba “củ lạc bạc” ra đập vào tay Trần Tích:
“Cho ngươi! Bây giờ đi được chưa?”
Trần Tích nhường đường, cười nói:
“Cảm ơn đã ủng hộ, chúc các vị buổi tối đi chơi vui vẻ.”
Thế tử vội vàng chạy kéo cổng lớn ra, thấy ngoài cửa có mười mấy người đang đứng đợi, trên eo giắt bội đao và bội kiếm, trông giống như người giang hồ.
Trần Tích còn nhìn thấy Lương Cẩu Nhi và Lương Miêu Nhi trong nhóm người ấy.
Thế tử đứng ở cửa, hỏi:
“Chúng ta đi đâu chơi?”
Lương Cẩu Nhi tủm tỉm trả lời:
“Lạc Thành buổi tối chỉ có một chỗ náo nhiệt, chính là chợ Đông, nếu hỏi trong chợ Đông có nơi nào vui nhất, đương nhiên là ngõ Hồng Y! Đi thôi, thế tử dẫn chúng ta đến ngõ Hồng Y uống rượu!”
Trần Tích kinh ngạc.
Quận chúa, hòa thượng, đi ngõ Hồng Y?!
Lúc này, Bạch Lý quận chúa đang nhẹ nhàng đóng cửa y quán lại, lúc hai cánh cửa khép lại chỉ có một khe hở, nàng trông thấy Trần Tích đứng từ xa nhìn về phía mình thì nhăn mặt, hừ lạnh một tiếng, sau đó nhanh chóng đóng cửa.
Trần Tích ước lượng củ lạc bạc trong tay, Ô Vân bò lên cây hạnh, giấu hai móng vuốt đi nằm trên cành.
Ô Vân “meo” một tiếng:
“Bọn họ khá tốt nhỉ.”
Trần Tích cười nói:
“Thân là thế tử và quận chúa, bị ta chặn đường mà không tức giận, từ đầu đến cuối không hề lấy thân phận ra chèn ép người khác, quả thực là người tốt.”
…
Sáng sớm, lão già họ Diêu từ trên giường thức dậy, chậm rãi bước vào sân.
Bể nước đã đầy, sân cũng đã được quét sạch nhưng Trần Tích lại không thấy đâu.
Lão già họ Diêu ngẩng đầu nhìn con quạ trên cây mơ, con quạ dùng cánh chỉ ra ngoài cửa.
Ánh mắt ông xuyên qua hành lang nhìn ra bên ngoài phòng khám, thấy Trần Tích đang cầm một cây chổi tre dài quét dọn con đường lát đá trước cửa phòng khám.
Hôm qua là Tết Trùng Dương, phố An Tây đầy hoa thù du và rác, chỉ có trước cửa phòng khám Thái Bình là sạch sẽ.
Ông nghi hoặc hỏi:
“Thằng nhóc này dậy từ lúc nào vậy?"
Con quạ kêu một tiếng.
"Giờ Dần khắc thứ ba? Thật sự dậy sớm hơn cả gà.”
lão già họ Diêu nhìn xung quanh:
“Làm việc nhanh nhẹn như vậy, muốn tìm cớ đánh nó một trận cũng khó.”
Con quạ kêu một tiếng.
Lão già họ Diêu gật đầu:
“Nó đúng là hiểu chuyện... Ngươi cũng không cần phải tìm cách khen nó, ta hiểu mà.”
Ông đi đến cửa, liếc nhìn Trần Tích nói:
“Thằng nhóc này, sao hôm nay lại siêng năng thế, hôm nay không phải ngày con làm việc, sao lại làm hết cả rồi?”
Trần Tích chống cây chổi tre to, cười nói:
“Rảnh rỗi cũng là rảnh rỗi, dù sao cũng là nhà mình, quét dọn sạch sẽ cũng thoải mái hơn.”
Lão già họ Diêu nghi hoặc nhìn Trần Tích:
“Hôm qua con còn khách sáo với ta, sao hôm nay lại chủ động làm thân thế?”
Trần Tích đáp:
“Phải có chút thay đổi mới mẻ chứ.”
Lão già họ Diêu im lặng hồi lâu:
“Chuyện của Thừa Đăng Khoa, con định thế nào?”
Trần Tích vừa quét đất vừa đáp:
“Không thể thật sự giết hắn chứ... Sư phụ, người có thấy sư huynh Thừa là người xấu không?”
"Không phải.”
"Đúng vậy, người cũng thấy hắn không phải người xấu.”
Trần Tích thở dài:
“Đương nhiên là ta sẽ ghi nhớ chuyện này trong lòng nhưng bảo ta thật sự giết hắn, ta cũng không nỡ ra tay.”
Lão già họ Diêu bình tĩnh nói:
“Con không phải người tốt, cũng không phải người xấu, người như con ở giang hồ này chưa chắc đã sống được lâu, truyền thừa của Sơn Quân, có lẽ sẽ đứt đoạn trong tay con.”
Đang nói chuyện, từ cuối phố An Tây truyền đến tiếng vó ngựa.
Lão già họ Diêu và Trần Tích quay đầu nhìn lại, thấy một chiếc xe ngựa đang lao tới.
Chiếc xe ngựa đến trước cửa phòng khám, Quận chúa Bạch Lý, tiểu hòa thượng và thế tử lần lượt nhảy xuống xe, trên mặt thế tử còn lưu lại vài vết son, toàn thân nồng nặc mùi rượu.
Ba người cúi đầu chạy vào phòng khám Thái Bình, vừa chạy vừa không quên chào lão già họ Diêu:
“Thái y Diêu sáng tốt lành!"
"Thái y Diêu sáng tốt lành!"
Quận chúa Bạch Lý chạy được nửa đường thì quay lại, nhét một gói giấy dầu vào tay Trần Tích:
“Này, cái này cho ngươi, đi đây!"