Chương 112: [Dịch] Thành Thần Bắt Đầu Từ Thủy Hầu Tử

Đột phá! Đột phá! (2)

Phiên bản dịch 4680 chữ

Lương Cừ vui mừng khôn xiết, ban đầu hắn cảm thấy độ dung hợp nếu lên đến mức tối đa, sức mạnh khống chế 600 cân nước đã là cường đại lắm rồi, nhưng kể từ khi hắn nhận ra triển vọng của Võ Sư thì hắn liền bắt đầu cảm giác Trạch linh Thuỷ Hầu Tử màu trắng không là gì cả.

Giờ xem ra, hoá ra người không là gì cả là chính hắn mới đúng?

Nếu như đột phá cả bốn ải, độ dung hợp với Thuỷ Hầu Tử lên đến mức tối đa, khả năng khống chế dòng nước chắc cũng phải vài tấn nhỉ.

Điều đáng mừng nhất là Lương Cừ còn phát hiện ra, liên kết tinh thần trong đầu hắn bị nén xuống, không, có lẽ là tinh thần đã tăng trưởng rồi, có thêm một khoảng không to bằng Không Thể Động, có nghĩa là giờ hắn có năng lực khống chế thêm một Thuỷ thú khác nữa!

Đúng là song hỷ lâm môn.

Đột nhiên phát hiện ra hai năng lực của mình thật ra tương trợ cho nhau, chỉ cần bỏ ra một nửa công sức là sẽ được thành quả gấp đôi, không còn việc gì sung sướng hơn việc này nữa.

Lương Cừ buộc gọn tóc, nhìn vết nước trên mặt đất, đẩy cửa ra định dọn sạch, không ngờ trên cửa lại truyền đến cảm giác lạ thường khi va chạm vào vật thể.

“Ai yo!”

Lương Quảng Điền ôm mũi, loạng choạng lùi về phía sau, ngồi bệt trên mặt đất, rồi liền ngã ngửa ra.

Túi vải được khâu kín miệng trong tay hắn cũng theo đó mà rơi xuống mặt đất, miệng túi mở rộng, thứ đổ ra ngoài vậy mà lại là gạo trắng.

Lương Cừ cúi đầu nhìn, không nhìn ra hắn đang định giở trò gì, hắn ôm tay dựa vào cửa vui vẻ nói:

“Ôi, đây không phải là thúc thúc tốt của ta sao? Sao hôm nay lại tới tìm ta thế này, có việc à?”

Lương Quảng Điền bị đụng đến mức mũi đỏ bừng, nước mắt cũng trào cả ra, nghe thấy vậy liền vội vàng bò dậy từ trên mặt đất, ngước mắt nhìn Lương Cừ, kinh ngạc đến không thốt nên lời.

Chờ đã, đây là đứa cháu kia của hắn sao?

Sao mới mấy chục phút không gặp mặt mà đã thay đổi lớn đến vậy rồi?

Lương Quảng Điền lật đật chạy ra ngoài, đánh giá tứ phía. Không sai mà, chính là căn nhà rách nát của anh trai hắn!

Hắn lại dựa sát hơn chút mà nhìn Lương Cừ, phát hiện ra xác thực là cháu trai mình, đường nét y hệt, chỉ là trắng hơn nhiều, màu da thì vẫn tối nhưng cũng không thể gọi là đen nữa, là màu lúa mì, toàn bộ làn da trên khuôn mặt đều mịn màng hồng hào, hoàn toàn không giống con trai của ngư dân.

Đến cả dáng vóc cũng cao hơn chút.

Không giống, thật sự không giống.

Lương Cừ hơi ngẩng đầu:

“Nhìn cái gì đấy?”

Lương Quảng Điền thu hồi lại tầm mắt, cười cợt nói:

“A Thuỷ, lần trước không phải ngươi tới nhà ta mượn gạo sao, khi ấy nhà ta quả thực không gom nổi, nhưng ngươi không biết đâu, mấy hôm ấy ta lo lắng đến mức đến cơm cũng ăn không vào, ngủ cũng không ngon, nghĩ đến việc ngươi lẻ loi một mình, chỉ có mỗi mình người thúc thúc này là có thể dựa vào.

Giờ nộp thuế thu xong rồi, cuối cùng cũng tiết kiệm được một ít liền vội vàng mang qua cho ngươi, thế nào, không đói đến mức hỏng người đấy chứ?”

Sau khi Lương Quảng Điền quay về, trong lòng càng nghĩ lại càng thấy khó chịu.

Sao một tên tiểu tử nghèo sắp chết đói lại có năng lực lớn đến vậy?

Nghĩ đi nghĩ lại, dưới sự thúc giục của nương tử, hắn liền vội vàng túm lấy túi gạo qua đây, ý đồ giả bộ chưa từng xảy ra chuyện gì.

Lương Cừ đương nhiên không tin mấy lời nói nhảm này, có thiểu năng mới đi tin, hắn khi nãy nhìn thấy Lương Quảng Điền ở trong đám người, đối phương vốn không định để ý nhưng giờ lại ra vẻ như không biết gì, một lần nữa tìm đến tận nửa, hắn cũng vô cùng bội phục.

Ban đầu hắn tới nhà Lương Quảng Điền mượn gạo, không cho mượn thì thôi, còn ở trước mặt mọi người mắng hắn là đồ sao chổi, khắc chết cha mẹ mình, ghét bỏ hắn xui xẻo, đuổi hắn ra ngoài.

Những việc này, Lương Quảng Điền một chữ cũng không nhắc đến, hắn lại một chữ cũng không quên.

“Gạo thì không cần nữa, ngươi xách về mà ăn, giờ ta không thiếu gạo.”

“Vậy thì tốt, ta thật sự lo lắng…”

Lương Cừ nói xong liền định đóng cửa lại, lười phải tranh cãi với Lương Quảng Điền, càng không muốn nghe hắn nói chuyện.

Giờ đã khác xưa, không cần thiết phải tranh chấp, không có lợi mà chỉ có thiệt.

“Này, này, đừng đóng cửa, đừng đóng cửa mà.”

Lương Quảng Điền thò tay vào chặn lại, chắn giữa hai cánh cửa.

Lương Cừ cũng không thể cưỡng ép đóng lại, không phải là sợ làm thương Lương Quảng Điền mà là cánh cửa không chắc chắn, trước khi làm thương người thì đã làm hỏng cửa mất rồi, hắn trực tiếp mở cửa ra, lạnh lùng nhìn chằm chằm.

Lương Quảng Điền bị nhìn đến mức dựng thẳng tóc gáy, nhưng hắn vẫn căng da đầu mà nói:

“Đứa thứ sáu nhà ta cũng mười bốn mười lăm rồi, giờ ngươi là đồ đệ của Dương Sư, có tiền đồ rồi. Ngươi xem, có thể dẫn đệ đệ ngươi vào đó không, nó từ nhỏ đã thông minh, ngươi cũng biết mà, tương lai nhất định sẽ có tiền đồ, có thể trợ giúp cho ngươi!”

Bạn đang đọc [Dịch] Thành Thần Bắt Đầu Từ Thủy Hầu Tử của Giáp Xác Nghĩ

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    10mth ago

  • Lượt đọc

    64

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!