Chương 113: [Dịch] Thành Thần Bắt Đầu Từ Thủy Hầu Tử

Võ Giả! Chủ Tế! (1)

Phiên bản dịch 4360 chữ

“Ha ha ha, ha ha ha”

Lương Cừ nửa ngồi xổm nửa dựa vào trên cửa, cười đến mức không thẳng lưng nổi, hắn hoàn toàn bị chọc cười bởi sự không biết xấu hổ của Lương Quảng Điền.

Lương Quảng Điền đỏ bừng cả mặt:

“Ngươi, ngươi cười gì vậy”

“Ngại….Ngại quá, nhưng thật sự là buồn cười quá”. Lương Cừ thở phì phò, ngồi thẳng dậy, trên khuôn mặt vẫn không kìm được mà cười.

Lương Quảng Điền hơi tức giận, hắn cảm thấy mình cứ như một tên hề chuyên đi gây cười, giọng điệu liền không tốt:

“Rốt cuộc có được hay không, ngươi trả lời ta một câu.”

Lương Cừ gãi mặt, đáp ứng luôn:

“Đương nhiên là có thể”

“Thật sao!?”

Lương Quảng Điền vui mừng, lại cảm thấy người cháu trai này của mình ngu ngốc, chỉ nói mấy câu mà đã tin rồi, bị hắn lừa cho xoay vòng vòng.

“Đương nhiên là thật rồi, 7 lượng bạc không bao ăn ở, 10 lượng bạc bao ở, 20 lượng bạc bao ở cùng nước thuốc, 50 lượng bạc bao ăn ở cùng nước thuốc còn có thuốc tắm nữa, nếu muốn ăn đồ ngon hơn thì tính thêm phí, một học kỳ chỉ có ba tháng, đương nhiên, dạy dỗ đều như nhau, có thể học được bao nhiêu thì còn phải dựa vào bản thân”

Dừng một chút, Lương Cừ bổ sung thêm một câu:

“Những thứ nên dạy ta đều sẽ để sư huynh dạy, Võ quán trước sau luôn mở rộng cửa lớn, hoan nghênh tất cả mọi người, có gì mà không thể chứ, tuy ngươi không phải người tốt, nhưng ta cũng sẽ không kỳ thị Lục tử, muốn đi thì cứ đi thôi”

“Ngươi, ngươi!”

Lương Quảng Điền trừng lớn mắt, đang định đi vào phòng để tranh luận.

Rầm!

Tấm ván gỗ va chạm cùng với phần sương sụn, khiến cho cả khuôn mặt hắn đều vặn vẹo biến hình, ép thành như quả bóng, cuối cùng bị hung hăng đánh bật ra, nửa người trên gần như bay ra, ngồi bệt mông xuống đất, tro bụi bám đầy mặt.

Một lần nữa ngồi dậy, duỗi tay vuốt một cái, vậy mà đầy tay đều là máu mũi đỏ tươi!

Lương Quảng Điền bò dậy nhào vào trên cửa, gõ mạnh đến mức khiến cánh cửa như lung lay sắp đổ, mắng to:

“Lương Cừ, ngươi đừng có trốn ở bên trong không lên tiếng, ngươi nếu có bản lĩnh chơi ta, sao không có bản lĩnh mở cửa. Nhanh mở cửa ra, ngươi có bản lĩnh chơi ta mà không dám mở cửa sao, mở cửa, mở cửa ra, nhanh mở cửa!

Có người vong ân phụ nghĩa như ngươi sao? Trở thành Võ Sư rồi thì không nhận bà con nữa? Ta là thúc ruột của ngươi đấy, Lục tử là đệ đệ của ngươi! Ngươi đừng có quên, ngươi mang họ Lương!”

“Đánh rắm!”

Một tiếng quát to đột nhiên vang lên dọa cho Lương Quảng Điền nhảy dựng cả người, hắn quay đầu nhìn lại, phát hiện ra bờ tường cách vách có một nữ nhân đang ló đầu ra.

A Đễ dẫm lên ghế thò người ra ngoài tường viện, chống nạnh mắng to:

“Thúc thúc sao? Ngươi còn không biết xấu hổ à mà dám nhận mình là thúc thúc của A Thủy? Lúc Lương ca qua đời, ngươi có hỗ trợ đỡ quan tài không? Lúc A Thủy không có cơm ăn, ngươi có cho mượn gạo không?

Còn có năm đó phân chia gia sản, Lương Cừ tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, nhưng chúng ta vẫn hết sức rõ ràng, nếu không phải ngươi giở trò, Lương ca sẽ chỉ được chia một cái thuyền thôi sao? Phải một mình dẫn theo A Thủy kiếm ăn từng ngày sao?

À, giờ A Thủy phất lên rồi, vội vàng muốn tới kiếm chỗ tốt hả? Trên đời này đâu ra chuyện tốt như vậy? Ngươi có phải là súc sinh không hả? Mà súc sinh cũng không bằng ngươi đâu”

“Con đàn bà này ở đâu ra đấy, ngươi có quyền gì mà lên tiếng ở đây, cẩn thận ta vả miệng ngươi!”

“Ta đánh ngươi trước!”

Một vị lão giả râu bạc trắng vừa đi tới cửa, nghe thấy lời này liền ném cây quải trượng bằng gỗ trong tay xuống, phun ngụm nước miếng vào lòng bàn tay, bước chân tiến lên phía trước, xoay tròn một vòng đánh lên mồm hắn.

Bốp!

Một âm thanh giòn tan vang lên, Lương Quảng Điền “A” lên một tiếng thảm thiết, đầu choáng váng, xoay từ trái sang phải, nửa người ngồi bệt xuống đất, hắn ôm lấy gương mặt sưng đỏ, ngẩng đầu lên nhìn, vừa thấy người đánh là ai liền không khỏi run sợ.

“Lý….Lý lão?”

Đại Thuận chia 280 hộ thành một lý, mười hộ nộp thuế nhiều nhất là lý trưởng, toàn bộ thị trấn Nghĩa Hưng không chỉ có một lý trưởng.

Nếu chỉ là lý trưởng bình thường, Lương Quảng Điền cũng không đến nỗi kinh sợ như vậy, nhưng lý trưởng trước mắt hắn lại không bình thường, là người lợi hại nhất!

Tộc trưởng Trần gia!

Ở thị trấn Nghĩa Hưng, họ Trần chiếm cứ hơn nửa dân cư, thân là tộc trưởng của Trần gia, Trần Triệu An đức cao vọng trọng, đương nhiên sẽ kiêm nhiệm luôn chức lý trưởng, hoặc là nói từ xưa giờ đã vậy, những lý trưởng khác thấy hắn đều phải cúi đầu.

Bạn đang đọc [Dịch] Thành Thần Bắt Đầu Từ Thủy Hầu Tử của Giáp Xác Nghĩ

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    10mth ago

  • Lượt đọc

    53

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!