Chương 94: [Dịch] Thành Thần Bắt Đầu Từ Thủy Hầu Tử

Nhiệt vũ, lãnh đông (2)

Phiên bản dịch 5155 chữ

Trên con đường lát đá xanh, Lương Cừ đứng lại lắng nghe một lúc, đến khi cảm nhận thấy tấm vải bố lạnh lẽo đang ôm trong tay dần trở nên nóng lên mới chậm rãi cất bước đi về nhà.

Thời tiết càng ngày càng lạnh, nhiệt độ nước cũng càng ngày càng thấp, chỉ cần ngâm tay ở trong nước một lúc là tay sẽ lạnh cóng đến mức tím tái.

Trời quá lạnh, quá trình trao đổi chất của cá cũng trở nên chậm hơn làm giảm nhu cầu đối với đồ ăn, hơn nữa chúng sẽ tụ tập ở nơi nước sâu hơn, chỗ ấy đủ ấm áp.

Cá không đi ra, cũng không di chuyển, lại còn ở nơi nước sâu, dựa vào thủ đoạn bắt cá của các ngư dân bình thường căn bản không thể bắt được, dù bắt được cũng không bán được giá tốt, bởi dòng nước chảy chậm, hàm lượng ô xy trong nước thấp, vật chất lưu thông kém, loài cá không ăn được cho nên vừa gầy lại vừa nhỏ…

Màu sắc của những phiến đá xanh cũng không đậm bằng hai tháng trước, cứ mỗi khi mùa đông đến là lại như thế, tựa như ánh sáng của vạn vật đều bị mùa đông lạnh lẽo làm cho co rút hết lại.

Trên những con đường đất đỏ ở hai bên đường lát đá, nhiều người phụ nữ còn có sắc mặt vàng vọt hơn so với mùa thu, họ khoác trên mình những chiếc áo bông cũ kỹ ố vàng, cuộn tròn ở trên bậc thang, mỗi khi có tiếng phiến đá nghiền, các nàng sẽ ngẩng đầu lên nhìn một cái.

Lương Cừ nhìn thấy một nữ hài trạc tuổi hắn đang ngồi ở bậc thang cười với hắn, khuôn mặt gầy gò, vàng vọt, mái tóc khô như cỏ dại, không xinh đẹp chút nào, hắn cúi đầu, mặt không mang biểu cảm gì đi ngang qua.

Ngoài nữ nhân mặc áo bông cũ kỹ kia, hẻm đất đỏ còn có rất nhiều đứa trẻ, bọn chúng tụ tập lại với nhau đốt củi khô không biết nhặt ở đâu ra, đứa lớn nhất khoảng 13-14 tuổi, vẻ mặt buồn bã, đứa nhỏ nhất cũng mới chỉ 5-6 tuổi, nước mũi vẫn đang treo dài bên mũi, cùng nhau chơi trò chơi ngón tay.

Còn có những bà lão ăn xin dọc con phố.

“Hô~”

Sương mù nồng đậm phun ra từ bên trong mũi miệng, Lương Cừ đứng thẳng tại chỗ hồi lâu.

“Con mẹ nó!”

“Này!”

Lương Cừ gọi một tiếng, đặt túi giấy dầu trên mặt đất rồi xoay người rời đi.

“Đây là cái gì vậy?”. Một nam hài tiến lên trước, miết ngón tay mở ra lớp giấy dầu, sau khi nhìn thấy thứ bên trong liền hô to:

“A, là bánh bao, là bánh bao! Thật nhiều bánh bao, có mười mấy cái liền!”

“Đúng rồi, là bánh bao nóng đấy”

“Đừng tranh, đừng tranh, ai cũng có phần”

“Để ta tới chia, để ta tới chia, ngươi nhỏ tuổi nhất, được hai cái”

….

Phía bên ngoài mấy ngõ nhỏ, Lương Cừ để lại từng cái túi giấy dầu một rồi nhanh bước rời đi.

Thật con mẹ nó phiền toái.

Hai đồng cứ như vậy mà tiêu sạch.

Lương Cừ đột nhiên cảm thấy bực bội, không có đối tượng, không có đầu đuôi, không có mục đích, chỉ đơn giản là bực bội.

Có thể là bực bội bản thân mình quá mức thiện lương, có thể là bực bội cái thế giới chết tiệt này, có thể là bực bội những kẻ đáng thương kia vì sao lại lảng vảng trước mặt mình như vậy.

Trong mạch máu tựa như đang có ngọn lửa chuyển động, xung quanh đều rất lạnh, chỉ có bản thân hắn là nóng như than.

Thở sâu mấy hơi xong Lương Cừ mới bình tĩnh trở lại.

Sau khi về đến nhà, hắn ném lông vũ Đại Yêu được bọc trong lớp vải lanh đã sắp khô đến nơi vào trong lu nước đang bị đóng băng, không lâu sau, mặt băng đã bị nóng chảy, cả lớp vải lẫn lông vũ đều chìm vào trong nước.

Lương Cừ bày ra tư thế, bắt đầu Luyện Da.

Thời điểm đột phá ải Da càng ngày càng gần, gần như chỉ còn một bước nữa.

Hiện giờ, tất cả những gì Lương Cừ có được chỉ có thể gọi là ‘chó cậy thế chủ’, nhưng chỉ cần hắn trở thành Võ Gải chân chính, vậy chính là hoàn toàn lột xác, tương đương người bình thường trở thành Tú Tài.

Khí huyết di chuyển, khuếch tán ra khắp tứ chi bách hải, hướng tới màng da phía bên ngoài cùng.

Hồi lâu sau, làn da đỏ bừng dần khôi phục thành màu hồng nhuận như bình thường.

Lương Cừ có thể cảm nhận được cơ thể của mình lại trở nên cứng rắn hơn một chút, tuy rằng khi sờ vào không có biến hóa nhưng một khi phải chịu công kích liền sẽ phát sinh biến hóa nào đó, trở nên vô cùng cứng rắn.

Sự tiến bộ về thực lực khiến tâm tình khó chịu của hắn tiêu tán hơn nửa, xách lên chỗ điểm tâm đã chuẩn bị từ trước, hắn đi sang bên nhà Trần Khánh Giang.

Mặc dù muộn hai ngày, nhưng may là điểm tâm về cơ bản đều là loại bánh đào, nhất là đang mùa đông cũng không dễ bị hỏng, cũng không có biến hóa gì quá lớn so với lúc mới mua.

Gõ gõ lên cửa.

“Ai vậy?”

“Là ta!”

“Hình như là tiếng của A Thủy, để ta đi xem”

“A Thủy sao? Khánh Giang, ngươi phải cảm tạ người ta cho tử tế đấy nhé”

“Ta biết rồi, cha”

Thanh âm nói chuyện truyền đến từ trong phòng.

Phía bên tường thấp đột nhiện nhô ra một cái đầu nhỏ:

“A, là Thủy ca!”

Lương Cừ lắc lắc hộp gỗ trong tay:

“Thuận Tử, mở cửa cho ta nào, có đồ ăn ngon cho ngươi đây”

“Đến ngay!”

Tiểu Thuận Tử nhảy xuống ghế, chạy tới mở rộng cửa ra, không chờ được mà vọt tới, Lương Cừ cười rồi mở hộp ra, lấy một miếng bánh đào bỏ vào trong tay Thuận Tử.

“Ô, ngọt quá!”

Thuận Tử nhét đầy vào mồm, tay còn lại nhặt những mảnh vụn rơi xuống của miếng bánh, trên khuôn mặt tràn đầy sự kinh ngạc.

Trần Khánh Giang mới vừa tới cửa, nhìn thấy biểu tượng của Ngũ Phương Trai trên hộp liền chấn động:

“A Thủy, sao ngươi lại cho Thuận Tử đồ ăn quý giá như vậy, chà đạp đồ ăn!”

Bạn đang đọc [Dịch] Thành Thần Bắt Đầu Từ Thủy Hầu Tử của Giáp Xác Nghĩ

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    10mth ago

  • Lượt đọc

    71

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!