Chương 95: [Dịch] Thành Thần Bắt Đầu Từ Thủy Hầu Tử

Ta có một con đường tại vùng sông nước Giang Hoài (1)

Phiên bản dịch 4863 chữ

“Thuận Tử, nhanh lên, còn không trả lại cho Thủy ca! Biết đồ ăn này quý giá thế nào không mà ngươi đã nhận?”

Trần Khánh Giang vội vã tiến lên, giật lấy miếng bánh đào trong miệng Thuận Tử, khiến cho Thuận Tử sợ đến ngây cả người.

Lương Cừ tiến lên một bước ngăn Trần Khánh Giang lại.

“Trần thúc, sao ngươi lại nói những lời này, đồ ăn mua về là để ăn mà, vào bụng ai mà không giống nhau, ở đâu ra chà đạp với không chà đạp? Mấy lão gia kia ngày nào cũng ăn, cũng chỉ có hai con mắt một cái miệng, còn có thể ăn ra mùi vị khác sao?

Thuận Tử đừng sợ, ta cho ngươi ăn thì ngươi cứ ăn, đồ ăn là của ta mang cho, cha ngươi còn có thể quản được đồ của ta sao?”

“Sao có thể giống nhau được? Thuận Tử! Sao lại không nghe lời như vậy hả?”

Trần Khánh Giang lại hô lên lần nữa, bởi vì sốt ruột mà thanh âm cũng lớn hơn.

Tiểu Thuận Tử đứng yên tại chỗ, khuôn mặt lộ vẻ khổ sở, khi nghe thấy đồ ăn này rất quý nó đã không dám ăn tiếp nữa rồi, bẻ đi chỗ mình đã gặm qua, hai tay cầm lấy muốn trả lại cho Lương Cừ.

“Trần thúc! Nếu ngươi còn như vậy nữa lần sau ta sẽ không tới nữa đâu!”

“Sao thế, sao thế, sao lại cãi sau rồi? Khánh Giang, ngươi làm gì vậy? Vừa nãy ta nói với ngươi như thế nào? Chớp mắt một cái mà đã quên là sao!”. Trần Nhân Hành ở phòng trong nghe thấy động tĩnh còn tưởng rằng hai người đang cãi nhau, khoác áo chạy ra ngoài, mắng Trần Khánh Giang một trận.

“Cha, không phải, ta, chuyện này…”. Trần Khánh Giang vô cùng ủy khuất, không biết phải giải thích như thế nào, bị mắng như con trai.

À, vốn đã là như vậy mà, thế thì không sao.

Lương Cừ cười to:

“Trần gia gia, không có việc gì đâu, bọn ta không cãi nhau, chỉ nói đùa chút thôi, ta mang cho Thuẩn Tử chút đồ ăn, nhưng Trần thúc lại một hai phải ngăn cản, cho nên ta mới hơi nóng nảy một chút”

“Đúng, đúng, chính là như vậy”

Trần Nhân Hành hồ nghi hỏi:

“Thật là như vậy sao?”

“Thật là như vậy”. Lương Cừ một tay bế Tiểu Thuận Tử lên, đưa bánh đào lại cho nó:

“Cho nên, Trần thúc, thật sự đừng khách khí với ta, khách khí với ta là ta sẽ thấy phiền đấy”

Trần Nhân Hành liếc mắt nhìn hộp của Ngũ Phương Trai trên tay Lương Cừ, nghĩ đến tính tình luôn thành thật của con trai mình, lúc này mới yên lòng, tiếp đón Lương Cừ vào nhà:

“Vậy mau vào nhà đi, bên ngoài lạnh, còn có Khánh Giang, ngươi đứng đó thất thần làm gì đấy, sao giờ lại ngốc thế??”

“À, à, nhanh vào đi, để ta đi lấy ghế, A Đễ, ngươi đi rót nước đi”

Lương Cừ bật cười lắc đầu, đúng là núi cao còn có núi cao hơn.

Sau khi vào phòng, mọi người tìm chỗ ngồi xuống, Trần Khánh Giang chuyển bếp lò đến, đóng cửa lớn lại, mọi người vây quanh bếp lò để sưởi ấm, trong phòng dần trở nên ấm áp hơn.

“A Thủy, có phải ngươi đang thiếu tiền không? Ta gần đây cũng tích cóp được chút tiền, giờ liền đi lấy cho ngươi”

“Không liên quan gì đến chuyện tiền nong đâu, Trần thúc, ngươi ngồi xuống đi! Ta không thiếu tiền, tiền nợ của y quán đã trả hết chưa?”

Trần Khánh Giang thở dài:

“Còn chưa trả hết, thời tiết lạnh quá nên cũng không bắt được cá, không dư dả tiền”

“Vậy thì được rồi, ta cũng không vội đâu, hôm nay tìm mọi người chủ yếu là muốn nói ba chuyện, tiện tay mang chút đồ ăn cho mọi người, cái này, còn có cái này nữa”

Lương Cừ đặt hộp điểm tâm của Ngũ Phương Trai cộng thêm hai cái túi giấy dầu lên trên bàn, đều đẩy qua.

“Cho bọn ta sao?”

A Đễ nhìn hộp điểm tâm của Ngũ Phương Trai mà không dám tin, nàng cũng biết Ngũ Phương Trai, một hộp này chỉ sợ là cũng phải vài đồng?

Trần Khánh Giang lại càng không nói nên lời, hắn chỉ cho rằng Lương Cừ tiện tay cho Thuận Tử một miếng bánh đào, nào ngờ nguyên cả một hộp này đều cho bọn hắn.

“Trần thúc, ngươi đừng nói chuyện, trước hết nghe ta nói xong đã”. Mắt thấy Trần thúc lại muốn từ chối, Lương Cừ trực tiếp ngắt lời hắn.

“Việc thứ nhất, chính là ta được quán chủ Võ quán Dương thị trên trấn Bình Dương thu nhận làm đệ tử thân truyền, mọi người có khả năng sẽ không hiểu được ý nghĩa của chuyện này, nói một cách đơn giản là từ nay về sau ta đi học võ sẽ không cần tiền, có thể trực tiếp đi theo Dương Sư học tập, không giống như những Học Đồ bình thường phải nộp tiền mới được dạy, hộp điểm tâm này tặng cho mọi người coi như là để chúc mừng.

Chờ sau này Thuận Tử lớn hơn chút nữa, trưởng thành rồi, có thể trực tiếp đi Võ quán với ta, không cần phải bỏ tiền, chút việc nhỏ này sư phụ ta sẽ không để ý.

Việc thứ hai, ta có hỏi các sư huynh xin chút thuốc bột dùng để trị thương cho Trần gia gia, mỗi ngày pha nước uống, một ngày hai lần, uống hai ngày, uống hết một túi này là sẽ khỏi.

Việc thứ ba, ta có một con đường ở vùng sông nước Giang Hoài, phát hiện được nơi tụ tập của bầy cá, bản thân ta phải đi luyện võ, về sau sẽ không có nhiều thời gian để chèo thuyền ra khơi như vậy nữa, ta muốn để Trần thúc mấy ngày này cùng đi đánh cá với ta, xem như giúp ta một chút, đánh được cá, chúng ta sẽ chia đôi.

Được rồi, đại khái là như vậy, ta nói xong rồi”

Bạn đang đọc [Dịch] Thành Thần Bắt Đầu Từ Thủy Hầu Tử của Giáp Xác Nghĩ

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    10mth ago

  • Lượt đọc

    82

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!