Chết rồi?
Lục Cương sửng sốt hỏi:
“Ngươi có mâu thuẫn gì với hắn sao?”
“Coi như vậy đi”. Lương Cừ đơn giản giải thích một chút sự việc xảy ra ở Võ quán:
“Cho nên ta muốn đi xem xem, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì”
Lục Cương lắc đầu, buông lông vũ của Xích Hỏa Điểu xuống:
“Vậy một mình ngươi đi như vậy quá nguy hiểm, ta cùng ngươi đi một chuyến”
Nói đùa gì vậy, Lỗ Thiếu Hội là một Võ Giả đã đột phá hai cửa ải mà còn bị giết, đã vậy còn chết theo kiểu nội tạng bị ăn sạch, có khả năng là do Tinh quái gây ra.
Có quỷ mới biết Tinh quái liệu còn mai phục ở gần đó hay không, những thứ thành tinh đều rất mưu mô.
Lương Cừ hơi ngại, chút việc nhỏ này mà cũng phải làm phiền Lục Cương, sự việc lớn như vậy, khu vực xung quanh khẳng định đều đã bị điều tra qua một lần, nhưng ngẫm lại, phòng ngừa vạn nhất quả thật không sai, chỉ đành phải làm phiền sư huynh.
“Chờ ta một chút”
Lục Cương xoay người đi ra khỏi tĩnh thất, chờ đến khi quay lại, trên tay đã có thêm mấy khối hắc thạch.
Hắc thạch đặt ở bên cạnh lông vũ, bị nhiệt lượng kích phát, nhanh chóng biến sắc, tầng ngoài dần trải rộng hoa văn màu đỏ sậm như mạch máu, cùng lông vũ giao hòa chiếu sáng lẫn nhau, tựa như trái tim đang đập.
“Hồng hỏa thạch, là nham thạch cực phẩm, đặt bên cạnh lông vũ Xích Hỏa Điểu, năng lượng trong thời gian ngắn không chỉ bị giảm bớt mà còn tăng lên nhiều, đi thôi”
Hai người xuất phát từ con đường nhỏ bên cạnh cửa hàng vải Hoàng Thị, sau khi đi được một đoạn liền nhìn thầy một con đường đất bằng phẳng, tuy rằng có cỏ khô, nhưng lại không hòa hợp chút nào với xung quanh vì không có cây cối gì cả, rất dễ dàng có thể nhìn ra nơi này vốn dĩ là một con đường.
“Pháp Hoa Tự đã bỏ hoang mấy chục năm, ta nhớ rõ là vào thời kì mới lập quốc, hòa thượng bên trong đều bị giết sạch, lúc ấy trấn Bình Dương này vẫn chỉ là một thôn nhỏ, ta không nhớ rõ vị trí cụ thể, tuy nhiên hẳn là ở đây, dấu chân trên mặt đất đều vẫn còn mới, giày cũng không tệ, hẳn là người của quan phủ”. Lục Cương cúi đầu nhìn vài lần.
Mùa đông đất đai cứng rắn, nhưng đêm trước mới mưa, đất đai tương đối ướt mềm, dấu chân lưu lại cũng rất rõ ràng.
Pháp Hoa Tự bỏ hoang đã lâu, còn ở cách xa trấn, vị trí gần đỉnh núi, đến cả ăn xin cũng không có mấy, trong thời gian ngắn lại xuất hiện nhiều dấu chân như vậy, chỉ có thể là của bộ khoái tới đây thăm dò sự việc.
Lục Cương đi trước dẫn đường:
“Đi thôi, đi ngay sau ta nhé, cẩn thận một chút”
Lục Cương có thân hình cường tráng, đi phía sau hắn quả thật có cảm giác vô cùng an toàn.
Dẫm lên lớp đất vàng mềm xốp, Lương Cừ nhìn trái phải xung quanh, rừng cây bốn phía vô cùng tươi tốt, tuy rằng không có bao nhiêu lá cây, nhưng có thể tưởng tượng ra độ rậm rạp của nơi này khi vào hè.
Đi về phía trước vài trăm mét, trước mắt trở nên rộng mở thông thoáng hơn, ngẩng đầu lên có thể nhìn thấy Pháp Hoa Tự ở trên đỉnh núi.
Lớp sơn bên ngoài màu đỏ thắm của tòa miếu đã hoàn toàn bị tróc ra, lộ ra lớp tường màu xám, trải qua mưa xối gió thổi bao năm qua lại khiến cho màu xám này biến thành màu đem, phía trong góc phủ kín rêu phong xanh thẫm.
Cây mây khô khốc thon dài lan tràn ra ngoài từ một góc mái nhà, cắm rễ thật sâu ở các kẽ nứt trên mái ngói, tựa như một cái cây ký sinh hấp thụ chất dinh dưỡng của tường đất mà sinh trưởng.
Lỗ Thiếu Hội chết ở nơi này sao? Tại sao lại ở là ở đây, một nơi hẻo lánh như vậy?
Lương Cừ nghĩ mãi mà không ra.
Chẳng lẽ yêu thú sau khi giết chết hắn kéo hắn tới đây sao? Bằng không Lỗ Thiếu Hội mò tới tòa miếu đổ nát này để làm gì?
Đi đến gần, dầm cửa đã hoàn toàn sụp đổ, để lộ ra những viên gạch bị đứt gãy bên trong.
Tiểu Lại đứng gác trực ban nhìn thấy dáng vẻ cường tráng của Lục Cương, cùng không dám quát lớn mà chỉ nói người không phận sự không được vào!
Lục Cương gỡ xuống lệnh bài bên hông, giơ ra trước mặt:
“Ta là đệ tử thân truyền của Dương Đông Hùng, Lục Cương, có biết ta không?”
“Hóa ra là Lục đại nhân! Mời ngài vào”
Tiểu Lại khom lưng mời hai người tiến vào, hắn không biết Lục Cương, nhưng lệnh bài kia tinh xảo dị thường, không cần quan tâm là thật hay giả, người đeo nó đều không phải là người bình thường.
Tiểu Lại ra vào hai bên đều lục tục khom người chào hỏi, không hề có thái độ kiêu ngạo hay hống hách, dường như so với những người thu thuế gặp phải trước đó như hai nhóm người khác biệt vậy.
Lương Cừ đi theo sau Lục Cương được mở rộng tầm mắt, sờ vào lệnh bài bên hông mình, nóng lòng muốn thử, chỉ tiếc là sau khi vào bên trong, Tiểu Lại đều rất cung kính, không tìm được cơ hội thử dùng.
Không chỉ có dầm cửa, ngay cả cửa chính bên trong Pháp Hoa Tự cũng đã mục nát hết, sau khi đi vào trong viện, Lương Cừ liếc mắt một cái liền nhìn thấy thi thể đang nằm chính giữa.
Lỗ Thiếu Hội chết ngay dưới chân Phật Thích Ca, thi thể dựa vào Tu Di bảo tọa được khắc đầy hoa văn, máu đen sền sệt kết lại thành sợi chảy xuống từ phía đuôi tóc, toàn bộ phần ngực đã bị mở ra hoàn toàn, tựa như hai cánh cửa lung lay sắp đổ.
Không, phải nói là giống một cái xác ve.
Dường như toàn bộ ngực, gan, thận, phổi của Lỗ Thiếu Hội đều có sinh mệnh của mình, bành trướng bên trong hắn rồi phá cơ thể mà ra, sát khí kinh người ập đến trước mặt.
Lục Cương nhíu mày.
Lương Cừ cảm thấy có hơi ghê tởm, lên tiếng hỏi:
“Lục sư huynh có thể nhìn ra là yêu vật gì sao?”