Mù mịt
Valhein lắc đầu.
“Trên lá của cây Ma lực. Một lá cây chỉ có thể khắc một pháp trận.”
Valhein gật đâu.
“Pháp trận của tập sự rất đơn giản. Em nhìn này.” Niedern lấy sách ma pháp ra, dùng ngón tay vẽ một hình tròn gần như hoàn hảo, sau đó vẽ từng đường nét ở bên trong.
Valhein yên tĩnh quan sát.
Mười phút sau, một pháp trận màu xanh đen rất đơn giản xuất hiện trong sách ma pháp của Niedern.
Bên trong hình tròn, có lít nha lít nhít đường nét cùng hình vẽ phức tạp.
Nếu nhìn kỹ thì sẽ phát hiện, mỗi một đường nét cũng ngắn gọn có lực, mỗi hình vẽ cũng tràn ngập sức hút thần kỳ, làm pháp trận này tràn ngập vẻ đẹp kỳ diệu.
Nhưng mà hơi chóng mặt.
Valhein nhìn Niedern, muốn biết có phải vừa rồi ông ta nói đùa hay không.
Một vị pháp sư Hoàng Kim, liên tục vẽ pháp trận trong vòng mười phút, đây mà là đơn giản?
“Thầy mất bao lâu để vẽ pháp trận Hoàng Kim?” Valhein hỏi.
“Nếu may mắn không thất bại thì mất hai giờ.”
“Thế pháp trận Truyền Thuyết thì sao?”
“Một tháng.”
“Cuối cùng em cũng biết vì sao môn mỹ thuật là chuyên ngành.” Valhien nói.
“Vẽ không đẹp cũng không sao. Lần đầu tiên thầy vẽ thành công pháp trận trên lá cây thì nó cũng xiêu xiêu vẹo vẹo. Sau này không ngừng thiền định, không ngừng luyện tập thì thầy mới vẽ được như thế này. Đây, để thầy cho em xem pháp trận đầu tiên của thầy, thầy vẫn giữ đến giờ.”
Nói rồi, trên sách ma pháp của Niedern xuất hiện một bức pháp trận.
Valhein sửng sốt một chút, pháp trận này không tròn lắm, nó giống củ khoai tây méo mó hơn, đường nét cùng hình vẽ bên trong nguệch ngoạc như nét vẽ của đứa trẻ.
Nhìn thấy bản vẽ này, Valhein nhớ đến hình lập phương lần đầu tiên cậu vẽ, mặc dù vụng về, thô sơ nhưng lại rất nghiêm túc.
“Em thấy sự vui sướng trong pháp trận này của thầy.” Valhein nói.
“Thầy quên mất lúc ấy thầy có vui hay không, nhưng thầy nhớ kỹ cảm giác nước bọt của thầy Thucydides dán lên mặt.” Niedern nói.
“Thầy của thầy không tốt bằng thầy của em.” Valhein nghiêm túc nói.
Ánh mắt của Niedern ấm áp, sau đó nói: “Lần sau gặp thầy Thucydides thì em đừng quên nói câu này.”
Valhein ngẩng đầu nhìn trời, không nói lời nào.
Thucydides nổi tiếng là lão già nóng nảy, trái ngược hoàn toàn với vẻ lịch lãm của Plato. Khi Học viện Plato cần sử dụng bạo lực thì đều là Thucydides ra mặt giải quyết, được gọi là đao phủ của Học viện Plato.
Đối với ma pháp sư, thà đắc tội Plato còn hơn đắc tội Thucydides.
“Em thử làm đi, không cần vẽ một hơi đâu, chầm chậm thôi, vẽ đại khái là được.” Niedern nói.
“Có thể nháp không thầy?”
“Không.”
“Vậy thầy đổi thành bức vẽ kia đi.” Valhein cố giấu chút ghét bỏ của mình.
Niedern lặng yên động đậy ngón tay, pháp trận hoàn hảo vừa rồi xuất hiện trên mặt sách ma pháp.
Valhein đặt sách ma pháp trên tấm thảm, vừa nhìn pháp trận của Niedern vừa vẽ.
Valhein vẽ rất chậm, nhưng rất nghiêm túc, cũng rất phấn khích.
Điều này khiến Valhein cảm thấy bản thân đang quay về lớp học phác họa, mặc dù bức vẽ hình lập phương kia giống như mấy chiếc đũa thẳng đứng, vừa thô vừa lung tung, nhưng chỉ cần xem nhẹ mấy lỗi nhỏ kia thì có thể tạm chấp nhận.
Niedern lẳng lặng nhìn.
Qua nửa tiếng, Valhein rút ngón tay lại, thở ra một hơi.
Tuy pháp trận của Valhein kém xa pháp trận vừa rồi của Niedern, nhưng mà lại tốt hơn pháp trận đầu tiên của ông ta.
“Đâu là trình độ mà người đứng đầu môn mỹ thuật năm ngoái cũng không đạt được.” Niedern nói.
Valhein bình tĩnh nói: “Nếu như thầy dùng nửa cái nghỉ hè luyện vẽ trên bãi biển, em tin thầy cũng có thể đạt đến trình độ của em. Huống hồ, em giỏi vẽ đường nét.”
Khi học phác họa thì việc sắp xếp các đường nét cũng không phải chuyện đơn giản.
“Thầy nhìn thấy được, khả năng vẽ đường nét của em rất tốt, ở vài chi tiết còn tốt hơn thầy.” Niedern nhìn Valhein chằm chằm.
“Biết xấu hổ rồi dũng cảm đứng lên. Nếu như mỗi ngày thầy bị gọi là ba ngốc thì cũng cố gắng như em thôi.” Valhein vẫn không đổi sắc mặc.
“Tốt lắm, thầy giả vờ tin tưởng lời nói dối của em.”
“…”
“Nhưng mà đường nét của em có chút khuyết điểm, nét đầu tiên và kết thúc qua nhẹ, lần sau phải chú ý.”
“Vâng.” Valhein nghĩ thầm đây là kỹ thuật cơ bản của phác họa, nhưng áp dụng vào vẽ pháp trận thì lại thành khuyết điểm.
“Được rồi, bây giờ em có thể thử khắc pháp trận trên cây Ma Lực của em.” Niedern nói.
Valhein ngạc nhiên hỏi: “Bây giờ sao?”
“Bây giờ không cho em nếm mùi thất bại, vậy sau này thầy biết dạy em thế nào?” Niedern nghiêm túc hỏi lại.
Valhein dở khóc dở cười, mặc dù cậu chưa học chương hai của ma pháp cơ sở, nhưng cậu vẫn hiểu vài thứ cơ bản. Muốn vẽ tốt tấm pháp trận này thì cho dù có là Rollon, người đứng đầu môn mỹ thuật năm ngoái cũng phải luyện nửa tháng.
Valhein đang định tiến vào tháp Ma Pháp thì đột nhiên cậu nói: “Thầy, tháp Ma Pháp trong mắt em là một màn sương mù, mờ ảo, em không thể tìm thấy lá của cây Ma Lực, em khắc bằng cách nào đây?”
“Tự mò đi.”
Valhein ngây ngốc một chút, hỏi: “Vậy lần đầu tiên thầy vẽ bằng cách nào?”
“May mắn.”
Valhein cạn lời.
“Thầy, em có ý kiến nhỏ, chúng ta có thể học đàng hoàng không?” Valhein hỏi.
“Lúc đó thầy Thucydides cũng nói như vậy, ngài ấy nói thầy Plato cũng dạy thế.
Valhein cũng lờ mờ hiểu, không phải các ma pháp sư không dạy đàng hoàng, mà là thực ra hệ thống ma pháp rất rối ren, mỗi người chỉ có thể nghiên cứu một phương diện, không thể nào học hết.