Mù mịt (2)
“Truyền từ đời này sang đời khác ghê thật! Nhưng mà bây giờ làm thế nào để em chép pháp trận này đây?”
“Hiện tại em đã là ma pháp tập sự, có thể tiêu hao ma lực sao chép pháp trận rồi đưa vào bên trong tháp ma pháp, nhưng chỉ có thể duy trì liên tục trong một ngày.”
“Vậy ngài gửi pháp trận cho em đi.”
Niedern đặt ngón tay lên sách của mình, trượt tay phải, pháp trận trên trang sách của mình đã không còn, nhưng pháp trận đó lại xuất hiện trên sách của Valhein.
“Phương pháp cụ thể rất đơn giản, em hãy tưởng tượng lực lượng của cây Ma Lực chảy vào đầu óc của em, sau đó lại nhìn chằm chằm tấm pháp trận này, khi nào cảm giác được ma lực tiêu hao thì sẽ hoàn thành. Cái này cần tập trung lực chú ý, có thể em sẽ thất bại mấy lần.”
Valhein gật đầu, trong đầu hiện ra cái cây Ma Lực kia, không đợi cậu thực hiện bước tiếp theo thì cậu đã cảm thấy một dòng nước ấm xuất hiện ở ấn đường, sau đó dòng nước ấm ấy biến mất.
Đồng thời, trong đầu của Valhein thoáng xuất hiện một hình ảnh, một tấm pháp trận hiện ra rồi rơi vào bên trong tháp ma pháp.
“Ừm, thành công.” Giọng nói của Niedern có thêm chút gì đó.
“Em cảm nhận được, cám ơn thầy.”
Valhein lại ngồi lên thảm ma pháp, lại tiến vào bên trong thông qua thiền định.
Tinh thần thể của Valhein nhìn thấy lá cây Ma Lực một cách rõ ràng, rõ đến từng gân lá, cậu rơi vào trầm tư.
‘Tiếp tục khiêm tốn hay nói ra làm người khác ngạc nhiên?’
Valhein nghĩ đến vô số hình ảnh.
‘Dùng hết khả năng! Mình không có thời gian để lãng phí! Huống hồ so với những thiên tài kia, so với mấy người như Aristotle, thiên phú của mình rất bình thường.” Mắt của Valhein sáng lên, óng ánh như ngân hà.
Valhein vừa nhìn pháp trận đang bay ở bên trái, vừa dùng ý niệm vẽ lên lá cây Ma Lực.
Valhein không ngờ, trong thế giới tinh thần, khả năng vẽ của cậu được tăng lên mười lần, kỹ thuật vẽ không thấp hơn Niedern.
Valhein cũng không vì thế mà kiêu ngạo, trái lại, cậu kiềm chế cơn xúc động, tiếp tục nghiêm túc vẽ.
Hai mươi phút sau, trên lá cây Ma Lực có thêm một pháp trận.
Mặc dù pháp trận này còn có khuyết điểm, nhưng nó không những vượt xa bản vẽ thứ nhất của Valhein, mà còn đạt tới tám phần mười trình độ của Niedern.
Valhein nhìn pháp trận trên lá cây Ma Lực, trong lòng vô cùng vui vẻ: ‘Nhờ mình luyện thiền định nhiều năm ở Ngôi Sao Xanh, tháp ma pháp mới hiện ra rõ ràng như vậy.”
Valhein rời khỏi tháp ma pháp, nở nụ cười rạng rỡ.
“Thầy, em vẽ xong rồi.”
Niedern gật đầu nói: "Được lắm, cậu còn có thể cười được, điều này chứng tỏ áp lực vẫn còn quá nhỏ với cậu rồi nhỉ."
Valhein dở khóc dở cười, nói: "Thầy giáo, thầy hiểu lầm rồi, em đã vẽ xong pháp trận rồi, số em vừa may mắn lại vừa biết cách đoán mò."
Niedern khẽ cau mày, nhưng ngay sau đó lại nhìn chằm chằm Valhein.
"Thật mà." Valhein rất chân thành mà nói.
Nieder hít một hơi thật sâu, dằn nỗi khiếp sợ trong lòng xuống.
Rất nhanh sau đó cũng khôi phục lại dáng vẻ điềm đạm thường ngày, gật đầu nói: "Huy động trận pháp đi, giống như vừa nãy huy động ma lực vậy, sau đó thắt nút sợi dây thừng ma pháp mà tôi vừa mới đưa cho cậu đó. Chỉ cần nó có thể cử động được, vây chứng tỏ trận pháp này của cậu thành công."
Valhein đặt sợi dây thừng lên trên thảm lông, sau đó hít một hơi thật sâu.
Ngay lập tức, trong đầu cậu hiện lên một hình ảnh, phiến lá cây ma lực đó đột nhiên biến thành rất lớn, dường như là lớn bằng kích cỡ của một ngôi sao. Rồi sau đó, một dòng chất lỏng màu xanh lam rót vào bên trên phiến lá cây ở trong trận pháp.
Pháp trận giống như sông lớn, ma lực tựa như nước chảy.
Ma lực dọc theo con đường cố định mà đổ khắp cả trận pháo, sau đó cả một trận pháp lại bỗng lóe lên một thứ ánh sáng chói mắt.
Quầng sáng mãnh liệt đó phóng thẳng lên trời, vụt ra khỏi tháp ma pháp, vọt tới nơi cao nhất của thế giới tinh thần.
Quá trình này diễn ra nhìn có vẻ rất chậm, nhưng trên thực tế chỉ tốn có hơn hai giây thôi.
Valhein cảm nhận được ấn đường mình tỏa nhiệt, là cỗ nhiệt mà khi nãy tuôn ra không ngừng.
Valhein nâng tay phải lên, chĩa ngón trỏ về phía dây thường ma pháp.
Một cảnh tượng kinh người xuất hiện, dây thừng ma pháp lại giống như một vật thể sống mà chậm rãi nhấc lên, uốn éo như một con rắn dài.
Nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng Valhein cũng có một xúc cảm không thể nói được nên lời. Không ngờ rằng bản thân mình thật sự có thể không chế được dây thường, thật sự nắm giữ được ma pháp.
Sau đó, Valhein không ngừng di chuyển ngón trỏ phải, sợi dây thừng ma pháp kia cũng giống hệt như bị thôi miên mà đong đưa theo, hoàn toàn di chuyển theo chuyển động ngón tay của Valhein, vô cùng sống động.
"Thật là kì diệu."
Valhein lại tiến vào trạng thái nhận biết, dùng tâm để cảm nhận trạng thái cơ thể, dùng đôi mắt để quan sát cử động biến hóa của dây thừng, đây là năng lực mà cậu nắm giữ được sau một quãng thời gian dài trầm tư suy nghĩ.
Niedern nhìn thấy cảnh này thầm than nhẹ một tiếng, nói: "Không ngờ một đứa học hành dốt nát như cậu lại vốn là một thiên tài."
Dây thừng map pháp rơi bộp xuống đất một tiếng.
Valhein quay đầu nhìn Niedern, nói: "Thầy giáo, thầy không được học theo Hutton."
Lúc này, Niedern bỗng mở cuốn sách ma pháp ra, mở ra một lá thư ma pháp.