"Tần Lương, làm người đừng tìm chết sớm như vậy.” Ngụy Hàn mỉm cười nói: "Ta vốn nể mặt sư phụ, dù ngươi nhiều lần mạo phạm ta cũng không để ý. Dù gì cũng là sư huynh, sư đệ trên danh nghĩa. Không nể mặt thầy cũng nể tình đồng môn, ta làm sư huynh cũng không thể quá đáng.”
"Nhưng bây giờ ngươi cứ hết lần này đến lần khác chà đạp lên điểm mấu chốt của ta. Ngụy mỗ muốn lưu tình hơn nữa cũng không được, ngươi đừng trách ta tâm địa độc ác.”
Ngụy Hàn còn chưa nói xong, Tần Lương đã nhịn không được cười rộ lên.
"Ngươi? Chỉ mình ngươi thôi sao? Ngươi có thể làm gì được ta chứ?” Tần Lương cười đến mức không thở được, mở miệng định tiếp tục châm chọc.
Nhưng bàn tay như kìm sắt của Ngụy Hàn lại nhanh như chớp bóp chặt cổ họng gã. Trực tiếp bịt chặt tất cả những lời tiếp theo của gã ta.
"Ngươi?" Tần Lương thống khổ ôm cổ, khuôn mặt sớm đã đỏ lên.
Gã liều mạng muốn giãy dụa, lại phát hiện Ngụy Hàn từ từ tăng thêm sức lực. Lực lượng khủng bố từ trong lòng bàn tay của hắn truyền đến, Tần Lương chỉ cảm giác mình giống như một con gà con, lúc nào có thể bị bóp chết.
Làm sao chuyện này xảy ra được? Thực lực của hắn sao lại cường đại như vậy?
Tần Lương sau nhiều lần giãy dụa không có kết quả, đáy lòng không khỏi hiện lên một tia hoảng sợ.
“Ngụy Hàn, ngươi dám làm càn sao?”
“Buông tay, không thì ngươi sẽ chết.”
Trần Diệu Vân và cao thủ Trần gia giận dữ. Một tên Luyện Bì cảnh đỉnh phong giơ tay lên muốn bắt hắn.
“Hừ!” Ngụy Hàn không thèm nhìn, trực tiếp đạp một cước qua. Đối phương còn chưa kịp phản ứng đã bị đạp bay ra ngoài.
Vị cao thủ Trần gia này kêu thảm một tiếng, liền đụng bay vào một vách tường ở góc đường. Khiến người ngoài hiệu thuốc kinh hô sợ hãi.
"Ngươi mạnh thế sao?" Tần Lương đỏ mặt, cố gắng nói ra nghi hoặc của mình.
"Làm sao ta có thể mạnh như vậy đúng không?" Ngụy Hàn cười nói: "Trên đời này có vô số thiên tài, chẳng lẽ ngươi có thể nhìn thấy hết được? Chỉ cần có chút thành tựu thì khoe khoang đúng là không biết sống chết.”
"Ta vốn không muốn để tâm đến ngươi, còn chuẩn bị chúc mừng ngươi tiếp nhận hiệu thuốc. Không ngờ lại gặp chuyện thất vọng lớn như vậy, ngươi lại muốn tìm cái chết cho nhanh, vậy ta cũng chỉ có thể thỏa mãn ngươi!"
"Sư huynh! Đừng mà!”
“Tha, tha mạng!” Tần Lương sợ tới mức liều mạng giãy dụa cầu xin.
Trong lòng vô cùng hối hận, gã rõ ràng sắp mở ra cuộc sống huy hoàng của mình, vì sao phải trêu chọc tên ma quỷ này?
Nhưng Ngụy Hàn không muốn nói nhiều, vẻ mặt lạnh lùng bóp chặt cổ gã như bóp cổ gà. Hai mắt Tần Lương lồi lên, miệng phun ra máu tươi. Thi thể tựa như rác rưởi bị ném xuống đất, co giật đoạn khí, chết không nhắm mắt.
"Ngươi dám giết chàng ấy chứ? Sao ngươi dám chứ?” Trần Diệu Vân nhìn chằm chằm thi thể trượng phu mới cưới của mình, tức giận đến mức mắt đỏ lên, mấy cao thủ Trần gia khác cũng như lâm đại địch.
Không ai ngờ rằng, Ngụy Hàn lại là một cao thủ võ đạo.
Hơn nữa hắn còn to gan lớn mật như thế, Tần Lương sư đệ này nói giết liền giết, một chút do dự cũng không có, quả thực là một ác ma.
"Bây giờ ta có thể đi được chưa?"
"Có muốn tìm vài người đến giữ ta không?" Ngụy Hàn nghiêm túc mở miệng hỏi.
Trần Diệu Vân nhất thời cứng họng, các cao thủ Trần gia mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Một trong những người mạnh nhất trong số họ đã bị đá bay chỉ bằng một cước. Bây giờ là chết hay sống còn không biết, kẻ ngốc mới muốn ngăn hắn.
"Nhìn xem, lúc trước ta đã nói rồi." Ngụy Hàn thờ ơ cười nhạo: "Loại nữ nhân ngoại phòng Trần gia như ngươi, muốn thân phận không có thân phận. Muốn diện mạo không có diện mạo, lại giả hổ ỷ thế hiếp người. Cũng chỉ có Tần sư đệ mới coi trọng, hiện tại hắn cũng đã chết, chỉ có thể phiền Diệu Vân tiểu thư tìm một người chồng khác!”
Nói xong, Ngụy Hàn xoay người muốn rời đi.
Hắn cũng không có ý định giết chết tất cả mọi người ở đây. Dù gì hiệu thuốc Trần thị cũng là chủ cũ của hắn, trên đường có rất nhiều người vây xem, ở đây đại khai sát giới cũng không ổn.
Trần Diệu Vân tức giận đến mức cả người phát run, nhiều lần muốn hạ lệnh ngăn người, lại bị thi thể Tần Lương chết không nhúc nhích trên mặt đất dọa tới mức không dám hé răng nữa.
"Cái này? Đây có phải là Ngụy đại phu không? Tại sao lại là ngài ấy?”
"Tần gia trưởng tử đã chết? Chúa ơi, Nguỵ đại phu đã giết hắn ta?”
“Không thể nào, vừa rồi người Trần gia cũng bị ngài đạp bay?”
Trên đường phố, những người vây quanh đều kinh ngạc bàn tán sôi nổi. Không ai ngờ rằng Nguỵ Hàn văn chất nho nhã này, là tiểu đại phu mỗi ngày ngồi khám bệnh còn là một cao thủ võ đạo.
“Chư vị, đa tạ ngày xưa chiếu cố, cáo từ!” Ngụy Hàn cười ha hả chắp tay.
Không có ý định dùng thân phận Ngụy đại phu nữa, hắn không quan tâm nếu chuyện này có lộ ra ngoài. Đối mặt với mỗi ánh mắt kinh ngạc trong đám người, hắn vẫn tỏ ra vô cùng thản nhiên.
Nhưng họa vô đơn chí, hắn không tìm phiền phức vẫn có người muốn gây sự với hắn. Một đám đại hán vạm vỡ thô bạo đẩy người vây xem ra, đi phía trước là gã thanh niên áo trắng.
"Ai ôi?" Ngụy Hàn kinh ngạc nheo mắt lại.
Đây không phải là Tam đương gia Hắc Phỉ có quan hệ không tồi với Tần Lương sao?
Người này hình như tên là Tống Hòa, nghe nói là nhân vật như quân sư trong hội Hắc Sơn, phụ trách liên lạc chu toàn với các thế lực lớn, bản thân cũng có thực lực Luyện Huyết cảnh sơ kỳ.
Trên thực tế, gã là thân vệ của phản quân Tiêu vương.
Không chỉ thực lực không tệ, hơn nữa đối với Tiêu vương rất trung thành và tận tâm.
Lúc này mới được phái ra cướp đoạt lương thảo quân lương, trợ giúp hành động của phản quân.