“Nguỵ đại phu đừng vội.” Tống Hoà vung quạt gấp, híp mắt đi đến.
Gã chậc lưỡi nhìn thi thể Tần Lương rồi nói: “Vừa nghe nói có người báo hiệu thuốc Trần thị hơi loạn. Vừa khéo Tống mỗ uống rượu cách đó không xa lại có chút giao tình với Tần công tử. Không ngờ Ngụy tiểu thần y danh tiếng lẫy lừng lại đi giết người, thật là kỳ diệu!”
“Ngươi muốn nói gì?” Nguỵ Hàn bình tĩnh nói.
"Tần Lương là người của chúng ta." Tống Hòa cười nói: "Ta mặc kệ ngươi vì lý do gì mà giết hắn, kỳ thật ta không quan tâm chuyện sống chết của hắn. Nhưng chuyện hôm nay ta nhất định phải quản, hoặc là ngươi đền mạng hoặc là cúi đầu cầu xin, hoặc là ta chết.” Trong lời nói của Tống Hòa tràn ngập sự bá đạo.
Gã là một kẻ ngang ngược quen thói, coi thường sự sống và cái chết. Dù gì sau lưng gã cũng là phản quân Tiêu vương giết người như ngóe. Các thế lực lớn của huyện Thanh Sơn huyện thậm chí là quan phủ cũng không dám phản kháng lại gã.
Gã là nhìn thấy Ngụy Hàn có danh hiệu thần y, lúc này mới không giết hắn. Muốn cho hắn một cơ hội sống sót, đồng thời tự tin nghĩ rằng hắn không dám cự tuyệt.
Trần Diệu Vân thấy thế, lập tức nghiến răng nghiến lợi nói: "Tống quân sư, ngàn vạn lần không thể bỏ qua tiểu súc sinh này, ngay cả Tần Lương hắn cũng dám giết, càng không để Tần gia, Trần gia chúng ta vào mắt, giữ lại hắn sớm muộn gì cũng là tai họa.”
"Im miệng, có chỗ cho ngươi nói chuyện sao?" Tống Hòa bá đạo trừng mắt, nhìn Ngụy Hàn tiếp tục nói: "Ngụy đại phu đã nghĩ kỹ chưa? Vương gia chúng ta đang cần những nhân tài có trình độ y đạo như ngươi, có bản lĩnh mới sống sót được.”
“Ha ha ha!” Ngụy Hàn mỉm cười cổ quái.
Hắn tựa như nhìn kẻ ngốc nhìn Tống Hòa, nụ cười khiến người ta sợ hãi. Ngay khi Tống Hoà sắp nổi điên, Ngụy Hàn mới ngưng cười, lạnh nhạt mở miệng nói.
"Làm người nên khiêm tốn một chút, Trần gia vừa mới dời đi thì đến bọn vô danh tiểu tốt như các ngươi cũng dám sủa trước mặt ta sao? Đúng là phiền phức.”
"Vốn định yên lặng rời đi, không sử dụng thân phận này nữa, không ngờ các ngươi cứ muốn tìm chết."
"Giết một Tần Lương còn chưa đủ, còn khinh thường muốn giết chết cả ta phải không? Được thôi, ta thành toàn cho ngươi.”
“Dùng một trận tàn sát, tạm biệt thân phận Ngụy tiểu thần y của ta vậy!” Ngụy Hàn gằn từng tiếng, dần trở nên cuồng ngạo.
Nếu sắp phải buông bỏ thân phận Ngụy đại phu, hắn cần gì phải tiếp tục nhẫn nhịn? Điên rồi một lần thì có sao đâu chứ?
Ngụy Hàn hét lên một tiếng ở trước mắt bao người, cơ bắp toàn thân bắt đầu điên cuồng bành trướng. Kim chung phù điêu cùng mười hai lớp da, nhanh chóng bao phủ toàn thân hắn.
Ngay cả hình thể của hắn cũng trở nên cao lớn hơn, y phục trên người vì sự khuếch đại của cơ thể mà nổ tung. Cả người tựa như chiếc chuông đồng lớn, toàn thân có vảy màu đen, cao hơn hai thước. Dáng vẻ tà ác chắc khác nào yêu ma, khiến người ta sợ đến mức hốt hoảng rút lui.
Mọi người xung quanh không kìm được hít một hơi lạnh, có vài người đã không chịu được mà xụi lơ ngất xỉu, hoặc tiểu trong quần.
"Cứu, cứu mạng, đây là yêu ma? Ngụy đại phu là yêu ma!”
“Không phải, đây là Luyện Bì cảnh đỉnh phong, hắn đã tu luyện rất nhiều công pháp Luyện Bì, đạt đến cực hạn.”
"Trời ạ, đây là công pháp hoàng thất cấm truyền Hắc Giáp Long Lân Công sao? Chẳng phải đã nói là không ai có thể luyện thành à?”
"Không phải chứ? Ngụy đại phu hay là một thiên tài võ đạo đây?”
Tất cả mọi người trên đường cái đều xôn xao.
Người thông minh sớm đã lùi về sau tạo thành khoảng đất trống rất lớn, sợ trận đại chiến sẽ lan đến mình. Tống Hòa có chút ngoài ý muốn, ánh mắt gã khẽ híp lại rồi cười một cái.
"Không sai, quả nhiên là một Luyện Bì cảnh đỉnh phong, tu luyện được nhiều môn công pháp sơ khởi.” Tống Hoà hứng thú bình luận: “Nhân tài như ngươi nếu ở quận thành cũng là thiên kiêu được các đại gia tộc tranh nhau lôi kéo. Hiện tại ta rất có hứng thú với ngươi, lại cho ngươi thêm một cơ hội nữa. Để ngươi gia nhập với chúng ta, đừng có không biết trân trọng.”
"Hiện tại, ta chỉ có hứng thú giết ngươi." Ngụy Hàn cười nhạo, từng bước đi về phía đám người Hắc Sơn hội đang hoảng sợ kia.
"Giết ta? Ha ha ha!” Tống Hòa cười điên cuồng: "Xem ra ngươi còn không biết Luyện Huyết cảnh cùng Luyện Bì cảnh, chênh lệch một cảnh giới rốt cuộc có bao nhiêu lợi hại. Được thôi, hôm nay ta sẽ để ngươi mở mang tầm mắt, biết thế nào là cao thủ Luyện Huyết chân chính.
Nói xong, Tống Hoà gấp quạt lại, cả người biến thành một cái bóng chớp động, thoáng cái chạy tới trước mặt Ngụy Hàn. Một bàn tay khủng bố ẩn chứa ám kình, hung tợn đánh vào ngực hắn.
Tống Hòa chỉ dùng một chưởng đơn giản, nhưng trong đó ẩn chứa tốc độ, lực lượng và ám kình khủng bố, tựa như sóng biển cuốn tới. Kim Chung nổ vang bị nghiền nát thành mảnh vụn, chưởng này đã phá vỡ thế phòng ngự đầu tiên của Ngụy Hàn.
Ngụy Hàn giống như bị xe lửa đụng phải, lực trùng kích thật lớn làm hắn liên tục lùi lại vài bước.
Gạch lát phố bằng đá phiến kiên cố bị hắn giẫm thành mười cái hố sâu. Đất đá liên tục văng ra ngoài khiến mọi người xung quanh càng hoảng hốt né tránh.
"Chỉ có vậy thôi sao?" Ngụy Hàn ngước mắt lên, giọng điệu trêu chọc.