"Uy phong của Ngụy tiểu thần y thật lớn, hiện tại đầu đường ngõ hẻm đều là lời đồn về ngài." Hứa Du Nhiên cười khẽ, trêu ghẹo nói: "Còn dám tới Tụ Phúc tửu lâu? Không sợ tiểu nữ tử thông báo tin tức sao? Hắc Sơn hội bây giờ trả ngàn lượng tiền thưởng, chỉ cần giao ra ngài thì sẽ được nhận. Phản quân Tiêu vương vài ngày nữa sẽ đến, ngài không sợ ta vì nịnh bợ chúng mà bán đứng ngài ư?”
“Hứa tiểu thư nói đùa!” Ngụy Hàn bật cười nói: "Ta vẫn rất có lòng tin với tiểu thư, hơn nữa tiểu thư không giữ được ta.”
“Đúng vậy.” Hứa Du Nhiên gật đầu, nhịn không được cảm thán nói: "Với bản lĩnh của ngươi có thể đi ngang về dọc trong huyện Thanh Sơn, cần gì phải e ngại người khác chứ? Không ngờ Ngụy đại phu lại là người có võ đạo thiên phú xuất chúng như thế, nếu đến quận thành, chỉ sợ cũng sẽ bị các đại võ đạo tông môn tranh đoạt."
“Không đến mức, một chút thủ đoạn mà thôi." Ngụy Hàn lắc đầu, bỏ qua đề tài này, chuyển sang việc đánh giá Hứa Du Nhiên.
Hôm nay nàng mặc một bộ váy dài màu trà xanh lá, trên tai là bông tai phỉ thúy, tóc mây cài một cây trâm vàng, một đôi giày phù dung hai màu cẩm tú, làm nổi bật dáng vẻ tươi mát thoát tục của nàng.
Nhưng khuôn mặt sầu não trên gương mặt Hứa Du Nhiên lại không ăn khớp với vẻ đẹp của nàng. Rõ ràng tâm trạng gần đây không tốt lắm.
"Có chuyện gì vậy?" Ngụy Hàn trầm giọng mở miệng: "Ta đã nói rồi, nếu có việc gì giúp đỡ được, tiểu thư có thể cứ mở miệng.”
“Không có việc gì!” Hứa Du Nhiên lắc đầu, mặt mày giãn ra: "Chỉ là gần đây Hắc Sơn náo loạn quá dữ, trong thành nhà giàu nào mà chả chạy trốn, hiện giờ việc kinh doanh của tửu lâu không thuận lợi lắm.”
Ngụy Hàn nghe vậy mới cười, hoá ra là đang lo lắng vấn đề này. Kỳ thực đây cũng nằm trong dự liệu, dù sao binh phỉ sắp tới, còn ai có tâm tình ăn uống đâu chứ. Các hộ gia đình giàu có đang che giấu, sợ bị theo dõi.
Cũng chỉ có một vài thương nhân nhàn rỗi vẫn đến vui chơi ăn uống. Việc kinh doanh của tửu lâu tụt dốc không phanh cũng là bình thường.
“Thả lỏng tâm tình đi, chậm rãi thôi.”
"Sau này đừng gọi ta là Ngụy đại phu, thân phận này không dùng được. Sau này ta chính là Kiều Phong, buổi sáng ở phòng bếp tửu lâu hỗ trợ, buổi chiều ta đến Bách Thiện Đường xem bọn nhỏ luyện võ, cuộc sống thật ra cũng rất có ý nghĩa."
Ngụy Hàn cười khẽ chế nhạo, trong ánh mắt tràn đầy nhu hòa.
Hắn sở dĩ ở lại huyện Thanh Sơn không đi, không phải vì Hứa Du Nhiên, cũng không phải vì những người khác, chỉ là vì hài đồng trong Bách Thiện Đường. Nhìn thấy bọn họ, hắn giống như là nhìn thấy chính mình trước kia.
Những hạt giống tốt này đã bồi dưỡng hồi lâu, không nên vì vội vã mà vứt bỏ chúng, Ngụy Hàn luyến tiếc. Nuôi thêm vài năm nữa, đến lúc đó thả ra cũng là một con bài tẩy.
Hứa Du Nhiên cũng rất thích hài tử trong Thiện Đường, hai người tán gẫu một hồi, nàng giống như nhớ tới chuyện gì, chợt nói: "Có phải ngài luyện Hắc Giáp Long Lân Công hay không?”
“Đúng vậy.” Ngụy Hàn gật gật đầu thản nhiên thừa nhận.
Đặc điểm của Hắc Giáp Long Lân Công phi thường rõ ràng, hắn muốn phủ nhận cũng vô dụng. Chỉ là hắn không giải thích được vì sao Hứa Du Nhiên lại đột nhiên nhắc đến chuyện này, đôi mắt kinh ngạc nhìn về phía nàng chờ đối phương giải thích.
"Về sau ngài tốt nhất nên ít sử dụng môn công pháp này trước mặt người ngoài." Hứa Du Nhiên nghiêm túc nhắc nhở: "Nghe đồn đây là một môn công pháp do hoàng thất cất giữ, ba trăm năm qua ít ai luyện thành, hơn nữa vẫn luôn bị hoàng thất phong sát. Những phiên bản của nó vô cùng hiếm, hình như trong công pháp có ẩn chứa bí mật gì đó.”
“Một khi để người khác biết được ngài luyện thành Hắc Giáp Long Lân Công, sợ là sẽ có chút phiền toái. Hiện tại triều đình tuy rằng thế yếu, nhưng lạc đà gầy hơn ngựa lbép, vạn nhất tìm tới ngài liền không tốt lắm!”
Ngụy Hàn buồn bực nhướng mày, lai lịch của Thiết lão không đơn giản đâu. Công pháp hoàng thất niêm phong mà ông ta cũng có được sao? Cũng không biết công pháp này rốt cuộc ẩn chứa bí mật gì.
Tóm lại có thể đừng để lộ trước mặt người khác. Không có sư môn truyền thừa chính là phiền phức như vậy đấy. Lúc nào đó luyện phải công pháp cấm kỵ sẽ gặp phiền phức lớn, Ngụy Hàn đã sớm chuẩn bị tâm lý với việc này.
“Đa tạ nhắc nhở!” Ngụy Hàn cảm kích cười cười, lúc này quyết định tiếp tục khiêm tốn mà sống.
Từ khi Ngụy Hàn không đi hiệu thuốc ngồi khám bệnh, mỗi ngày bận rộn liền biến thành thanh nhàn, cuộc sống cũng khó có được những ngày tháng như vậy..
Hắn trực tiếp thuê hai viện tử ở phía đông thành, tây thành, đặt là viện số 5, số 6. Sau đó giả mạo thân phận của một người trung niên và một thiếu niên quang minh chính đại tiếp tục ở huyện Thanh Sơn.
Mỗi buổi sáng chạy đến tửu lâu Tụ Phúc chủ trì hậu trù, buổi chiều chạy đến Bách Thiện Đường cùng bọn nhỏ luyện võ. Thỉnh thoảng tìm Vương giáo đầu cùng Thiết lão uống chút rượu.