Hắn không thèm để ý đến trước mặt Tống Hoà, bỏ qua ánh mắt chứa đầy sự phẫn nộ của gã. Không đợi gã kịp nói gì đã trực tiếp giẫm nát đầu gã.
"Chết rồi sao? Tống Hòa chết rồi sao?”
“Trời ạ, sao hắn dám chứ?”
"Có cái gì không dám, Hắc Sơn hội chết cả hai chục người, giết thêm Tống Hoà thì có gì không được.”
"Ai mà ngờ, Ngụy đại phu danh tiếng lẫy lừng còn là một thiên tài võ đạo, lấy Luyện Bì cảnh đỉnh phong cường sát Luyện Huyết cảnh, thật khủng bố!”
Mọi người kinh hoảng nghị luận.
Ngụy Hàn đã xoay người đi vào trong hiệu thuốc.
"Ngươi? Ngươi muốn làm gì vậy?” Trần Diệu Vân bất an liên tục lùi lại.
"Ta xin lỗi! Không cẩn thận giết vài người, để ta thuận tay tiễn các ngươi lên đường, tránh việc các ngươi gây sự.” Ngụy Hàn mỉm cười, nhẹ giọng thì thầm, liền giơ tay nắm cổ Trần Diệu Vân.
“Ngụy Hàn, không được!”
“Đừng giết ta, đừng!”
Trần Diệu Vân hoảng sợ cầu xin, nhưng Ngụy Hàn vẫn mắt điếc tai ngơ, bóp chết nàng ta như bóp chết một con kiến. Thuận tay còn tiễn luôn Thuý Liên hoảng sợ và mấy cao thủ Trần gia, giết sạch không chừa một ai.
"Hoàn mỹ!" Ngụy Hàn cười khẽ, không để ý ánh mắt hoảng sợ của người qua đường vây xem.
Nhanh chóng hóa thành một đạo tàn ảnh biến mất ở giữa đống đổ nát. Sau khi hắn đi không bao lâu, tiếng bước chân rầm rầm đi tới. Hàng trăm cao thủ Hắc Sơn hội và người của gia tộc họ Trần điên cuồng chạy tới.
Khi bọn họ nhìn thấy thi thể đầy đất, không khỏi nổi giận: "Ai là kẻ nào làm? Đuổi theo cho ta.”
“Lập tức phong tỏa cổng thành, lục soát thoàn thành cũng phải bắt được tên chó chết ra đây cho lão tử.” Một tráng hán mặt hung ác gầm gừ.
Sau một hồi giết chóc, Ngụy Hàn phất ống tay áo rời đi, không hề gặp trở ngại. Thân phận Nguỵ đại phu phải vứt bỏ, tiểu viện số 1, 2, 3 cũng phải bỏ luôn. Quay đầu liền đổi dáng vẻ thành một gã trung niên bình thường, vui vẻ tiếp tục cuộc sống.
Ngược lại Hắc Sơn và cao tầng Trần gia đồng loạt tức giận, xuất động rất nhiều người lục soát toàn thành. Thậm chí cả cổng thành cũng bị phong toả, nghiêm khắc kiểm tra từng người một, thề phải tìm ra hung thủ.
Cái tên Ngụy Hàn cũng nhanh chóng vang vọng khắp huyện Thanh Sơn. Không chỉ có các thế lực lớn trợn mắt há hốc mồm, ngay cả dân chúng bình thường cũng trợn mắt cứng lưỡi, người quen biết hắn đều sợ hãi.
Tiên sinh kể chuyện ở các tửu lâu lớn trong huyện thành không thiếu chuyện để kể cho khách quan.
“Dạo gần đây trong hiệu thuốc Trần thị xuất hiện một kỳ nhan. Vị kỳ nhân này họ gì? Nói chứ mọi người ai mà chẳng biết hắn, hắn chính là Tam đệ tử Ngụy Hàn của Bồ đại thần y. “
“Vị Nguỵ đại phu này gây được hảo cảm với rất nhiều người, hắn vào hiệu thuốc Trần thị chưa được một năm. Y thuật đã sớm giỏi hơn thầy, chữa khỏi cho biết bao nhiêu người mắc bệnh nan y, quả là một đại phu thiên tài.”
“Ai ngờ vị thiên tài này lại thâm tàng bất lộ, bản thân sớm đã đạt tới Luyện Bì cảnh đỉnh phong, còn tập luyện nhiều môn thượng thừa luyện bì công pháp, một thân bản lĩnh có thể nói là sâu không lường được!"
Ngày hôm sau ở tửu lâu Tụ Phúc, đại sảnh tầng một. Một người kể chuyện mặc trường bào đang kể về chuyện ngày hôm qua. Dưới đài có hơn mười bàn đều chật ních người, nam nữ gìa trẻ lớn bé đều tập trung tinh thần. Nghe vô cùng tập trung, mê muội.
Ngụy Hàn sau khi dịch dung cũng ở trong đó, hắn dở khóc dở cười nhìn lên sân khấu. Người kể chuyện lúc đầu vẫn bình thường nhưng về sau càng nói càng hưng phấn.
"Ngày mùng ba tháng này, sau khi đại phòng Trần thị di chuyển đến quận thành. Ngụy đại phu vẫn chưa rời đi, kết quả liền bị sư đệ nhà mình Tần Lương gây khó dễ!"
"Ngụy đại phu trong cơn giận dữ đã giết người, kết quả lại bị Tam đương gia Tống Hòa ngăn trở, song phương một lời không hợp liền đánh nhau."
"Ngụy tiểu thần y đỉnh đầu kim chung hộ thể, toàn thân lân giáp, miệng sùi răng nanh, thân cao hơn ba trượng, cánh tay còn to hơn chân voi, lồng ngực dày hơn tường thành, giống như ác ma dữ tợn.”
“Tống Hòa kia cũng không đơn giản, hắn cao một trượng tám thước, eo to tròn, lực kéo sơn hà. Hai người điên cuồng đại chiến, đánh đến mức tối tăm trời đất.”
Khán giả dưới đài vừa nghe vậy liền lập tức phản đối.
"Nói phải có sách, mách phải có chứng. Ngươi đừng nói linh tinh, làm gì có người nào cao ba trượng, còn mọc răng nanh nữa?”
“Đúng vậy, thân thích của ta hôm đó ở hiện trường, không phô trương như ngươi nói."
"Nhưng Ngụy đại phu thật lợi hại, dám giết người của hội Hắc Sơn, những thứ chó này hoành hành bạo ngược, tất cả đều đáng chết."
"Không sai, Ngụy đại phu giết rất đúng.” Tiên sinh kể chuyện tiếp tục nói, càng nói càng khoa trương.
“Kể tiếp đi, lão tử thích nghe, kể hay thì có tiền thưởng.” Mọi người quát to.
Ngụy Hàn bật cười khi nghe đến đây, ngồi một lúc, uống vài chén trà rồi đứng dậy đi về phía phòng kế toán hậu viện.
Hứa Du Nhiên và Lục Nhi đang bận rộn nhưng dáng vẻ dịch dung của hắn không giấu được cái mũi của Lục Nhi. Tiểu nha đầu Lục Nhi đưa mũi ngửi một cái đã nhận ra thân phận của Ngụy Hàn.