Hôm nay buôn bán yêu thú thu lợi 30 vạn lượng, hơn nữa trước đó lấy của Pháp Vương giáo mấy vạn lượng. Hiện tại trong tay hắn chỉ còn lại 13,1 vạn lượng mà thôi.
Chút tiền ấy đối với người bình thường mà nói, là khoản tiền lớn mười đời tiêu không hết. Nhưng đối với Ngụy Hàn mà nói lại nghèo đến mức khố rách áo ôm, chỉ đủ mua một hai món tài nguyên võ đạo mà thôi.
“Sau này còn phải nghĩ cách kiếm chút tiền.”
"Nếu là có đầy đủ tiền, ta phải mua hơn mười tấm Phù Trừ Tà. Đến lúc đó ném mỗi tấm một phương, không bao giờ sợ bị quỷ dị uy hiếp."
Ngụy Hàn trong lòng cảm khái liên tục, đã lấy được bảo bối trong lòng, lúc này hắn muốn rời khỏi hội trường.
Thế nhưng lúc này buổi đấu giá cũng sắp kết thúc, Vinh Nương cuối cùng lấy ra một khối đá, thần bí giới thiệu: "Chư vị mời xem, đây chính là thứ tốt trân quý nhất của buổi đấu giá lần này, biết nó là cái gì không?”
“Không thể nào? Thật sự là dư đồ mộ địa của Quán Quân hầu?
“Trời ạ, đây chính là thứ tốt!"
"Nhiều năm qua không biết có bao nhiêu người muốn đến mộ Quán Quân hầu, các ngươi làm sao tìm được?"
Toàn trường xôn xao chấn động, rất nhiều đại nhân vật đều nhịn không được đứng lên. Ngụy Hàn nghe vậy cũng một lần nữa ngồi trở về, ung dung bắt đầu xem kịch.
Quán Quân hầu hắn đã từng nghe nói qua, nghe các thư sinh kể chuyện rằng, ba trăm năm trước ở vương triều Đại Ly có một thiên kiêu. Cả đời gã sát phạt quyết đoán chưa bao giờ thất bại, bình Nam nam, lui Cổ Hoang. Đông chinh tây thảo mà sáng lập càn khôn cho Đại Ly, bản thân cũng là người kiêu ngạo đứng trên đỉnh cao thế nhân trăm năm.
Nghe đồn trong mộ địa của hắn chôn cùng có vô số vàng bạc châu báu, khoáng vật quý hiếm, bảo dược thần binh. Thậm chí còn có công pháp bí tịch cả đời của hắn nữa. Mấy trăm năm qua, vô số người muốn đến mộ địa của hắn.
Hận không thể lấy ra làm của riêng, nhưng vẫn không ai có thể tìm được.
Hiện tại Vạn Bảo Các đột nhiên ném ra một phiến đá nói là dư đồ mộ địa của Quán Quân Hầu. Làm sao mọi người lại không khiếp sợ chứ? Đây chính là thứ bọn họ ngày đêm mong mỏi mà.
“Có gì lạ à, chẳng lẽ nghĩa trang Quán Quân Hầu ở phủ Bình Châu?”
“Ai ở phía sau màn ném ra cái mồi nhử này, dẫn người đi làm bia đỡ đạn chứ?”
Ngụy Hàn lầm bầm phân tích một hồi liền mất đi sự hứng thú. Hắn chỉ muốn tọa sơn xem hổ đấu, thích không khí náo nhiệt mà thôi.
Không ít các đại nhân vật nhã gian vì thế mà mê mang, giống như phải liều mạng lấy được phiến đá đó khiến hắn không khỏi âm thầm bật cười.
“Thế gian này cũng không biết ai là kẻ ngốc ai là người thông minh đâu.”
Một lát sau buổi đấu giá kết thúc vội vã trong tiếng ồn ào.
Phiến đá trong truyền thuyết kia bị một người thần bí mua với giá 300 vạn lượng. Hơn nữa lại bí mật biến mất tiêu, khiến toàn bộ quận thành cất lên phong ba không nhỏ.
Lúc chạng vạng tối, Ngụy Hàn ngồi uống trà trong một tửu lâu bình dân trên phố La Mã. Hứa Du Nhiên cải trang dịch dung cùng Lục Nhi lặng lẽ tới. Ba người nhìn nhau cười, tâm linh tương thông không nhiều lời.
“Hứa tiểu thư hôm nay có lấy được bảo bối mình thích không?" Ngụy Hàn cười trêu ghẹo nói:" Nhìn dáng vẻ hớn hở của cô, sợ là thu hoạch không nhỏ.”
“Lấy được mấy món không tồi." Hứa Du Nhiên thản nhiên thừa nhận: "Huynh thì sao Ngụy đại phu? Hoặc là nói, ta nên gọi huynh là Kiều quản sự?”
“Không, không, không, hiện tại ta tên là Tào Tháo!" Ngụy Hàn đúng lý hợp tình nhắc nhở.
“Ha ha.” Hai nàng đều nhịn không được mỉm cười.
Tính tình Ngụy Hàn thích đổi thân phận, trước sau vẫn không thay đổi. Trên thực tế các nàng cũng không biết rốt cuộc thân phận nào của hắn mới là thật. Chỉ có thể nói chân thật nhất chắc là thân phận Nguỵ y sư của dược phòng Trần thị.
Hứa Du Nhiên nhịn không được cảm thán: "Dưới sự giúp đỡ của Thanh Đại tỷ, hiện tại hiệu thuốc đã nổi danh ở quận thành. Tuy rằng danh tiếng không bằng mấy hiệu thuốc lâu đời, nhưng tiền đồ cũng vô lượng.”
"Huynh cũng là người cũ trong hiệu thuốc, có sư phụ sư huynh ở đó. Huyện Thanh Sơn ít ngày nữa sẽ có đại loạn, huynh thật sự không cân nhắc ở lại đây sao?"
Ngụy Hàn nghe vậy lại lắc đầu.
Hứa Du Nhiên thấy thế cũng không khuyên thêm gì nữa, nàng biết người đàn ông này là một người có chủ ý. Nếu hắn đã hạ quyết tâm, người bình thường không thể khuyên nhủ.
"Kỳ thật qua một thời gian ngắn nữa ta sẽ tới quận thành, nhưng không phải để trở lại dược phòng, mà là gia nhập một tông môn!" Ngụy Hàn bình thản nói ra kế hoạch của mình: "Cho nên tiểu thư cứ an bày mấy đứa nhỏ vào các đại tông môn. Để chúng giúp ta lót đường, thu thập nhiều tình báo một chút, đến lúc đó tránh để ta phải bỡ ngỡ.”
"Tình hình các đại tông môn đều không phải điều bí mật gì, hỏi thăm một chút, hoặc ra chợ đen mua tình báo cũng có thể biết rõ ràng." Hứa Du Nhiên nghi hoặc nói: "Tiêu chuẩn để huynh chọn tông môn là gì?”
“Tiên duyên!” Ngụy Hàn lời ít ý nhiều nói ra hai chữ.
Hứa Du Nhiên lại bừng tỉnh, ánh mắt nhìn về phía hắn cũng mang theo một tia cổ quái.