Nam nhân này thật đúng là tự tin, không biết nên nói ánh mắt của hắn lâu dài hay là mơ mộng xa vời, giờ phút này nàng cũng không khỏi trầm mặc xuống.
"Tiên đạo trường sinh là giấc mộng của mỗi võ giả, không có gì không thể cho ai biết." Ngụy Hàn vừa nói vừa uống trà: “Các đại tông môn phủ Bình Châu nhất định biết tung tích tiên duyên. Ta muốn tìm ra nội tình sâu nhất phải gia nhập vào trong, hi vọng tương lai có thể tìm được huyền bí tiên thuật.”
Hứa Du Nhiên giơ chén rượu lên, cười nói: "Như vậy liền chúc mừng Tào huynh cuối cùng có một ngày có thể lấy được thuật trường sinh!"
“Ha ha!” Ngụy Hàn trong lòng không nói gì mắng một tiếng, hắn đã trường sinh.
Chẳng qua không thuật pháp hộ đạo thì chỉ là một con gà trường sinh mà thôi.
“Khi nào thì đưa bọn nhỏ vào các đại tông môn?" Ngụy Hàn nói sang chuyện khác.
Hứa Du Nhiên kiên nhẫn giải thích: "Đây cũng là truyền thống bao năm qua ở đây, vì bổ sung nhân lực cho các đại tông môn, cũng vì chọn lựa một ít mầm non tốt trong đám hài tử số khổ bên ngoài, mà hằng năm vào mùa hè và mùa đông đều sẽ công khai chọn đồ đệ."
“Mỗi khi đến thời điểm này, chính là lúc phủ Bình Châu náo nhiệt nhất. Phàm là trong nhà có hài đồng, không ai không muốn đưa hài tử qua kiểm tra, xem thử có thể cá chép vượt long môn hay không.”
"Đương nhiên, tham gia bình thường đều là người bình thường, dù sao các hào môn quyền quý đều có thủ đoạn của mình. Dù là muốn bái sư bọn họ cũng có thể dựa vào quan hệ, không cần đi chung đường với đám dân chân lấm tay bùn.”
“Hiểu.” Ngụy Hàn nghe vậy hiểu gật đầu.
Lời Hứa Du Nhiên tuy rằng không dễ nghe, nhưng đây chính là hiện thực.
“Địa điểm ở bờ sông Kính Dương phía bắc quận thành!" Hứa Du Nhiên tiếp tục nói: "Ngày mai nếu huynh rảnh, có thể cùng đi xem.”
“Được, nhất định đi!" Ngụy Hàn đáp ứng ngay.
Trên thực tế nàng không mời thì hắn cũng phải đi. Ít nhất nhìn thấy cảnh các đại tông môn chọn người cũng không tồi.
Hai người lại uống trà tán gẫu thêm một lúc, đang chuẩn bị tản đi, thì nhìn thấy trên đường cái có một đội nhân mã hộ vệ một chiếc xe ngựa chậm rãi đi qua khiến nhiều người phải chú ý.
Đội kỵ binh này mỗi người đều mặc khải giáp huyết sắc, tướng mạo hung ác, khí huyết dư thừa. Không ít võ giả ẩn sau áo giáp huyết sắc chẳng thể lường được thực lực, ngay cả Ngụy Hàn cũng nhìn không thấu.
Trên xe ngựa điêu long họa phượng, kéo xe là bốn con yêu thú mãnh hổ được thuần hoá. Khí thế này khiến người bình thường phải run rẩy không dám nhìn thẳng.
Trên giá xe là một lão xa phu tóc bạc phơ cả người khô quắt, đôi mắt lão vẫn híp lại, roi trong tay thuần thục điều ngựa, tựa như một thanh bảo kiếm giấu trong vỏ.
Không nhìn rõ người trên xe lắm, xuyên thấu qua rèm chỉ có thể mơ hồ trông thấy một nam nhân trung niên mặc hoa phục. Khí thế toát ra vô cùng uy nghiêm của bậc vương giả cao quý.
Hứa Du Nhiên nhỏ giọng nhắc nhở: "Hôm qua vừa tới quận thành, hôm nay liền đi khắp nơi bái phỏng các đại tông môn thế gia. Sau đó nắm lấy toàn bộ binh quyền của phủ Bình Châu trong tay, ngay cả phủ tôn cũng không dám khiêu chiến với hắn.”
“Lợi hại!” Ngụy Hàn âm thầm tặc lưỡi, đây cũng không phải là một nhân vật đơn giản.
Thế lực bản địa của mỗi châu phủ đều rắc rối phức tạp, tục ngữ nói cường long còn khó áp địa đầu xà. Trấn Nam Vương vừa tới liền mạnh mẽ áp phục các thế lực lớn, không chỉ thể hiện ra thực lực kinh người của gã, phỏng chừng bước tiếp theo sẽ là một đại chiến.
“Giết!” Từng tiếng hét rung trời bỗng nhiên vang lên từ bốn phương tám hướng.
Xe của Trấn Nam Vương đang đi bỗng nhiên bị ám sát. Rất nhiều hắc y nhân từ hai bên đường nhảy ra, cầm cung tiễn quân nỏ điên cuồng xạ kích.
Đồng thời trong đám người còn lao ra không ít nam nữ già trẻ, bọn họ mặt không đổi sắc rút đao kiếm ra đánh tới phía trước. Trong nháy mắt liền hình thành thế thiên la địa võng, phảng phất muốn liều mạng chém giết Trấn Nam Vương.
“Bảo vệ Vương gia!”
“Thích khách, cẩn thận!”
“Giết! Một tên cũng không để lại!”
Đội hộ vệ của Trấn Nam Vương gặp phải ám sát nhưng không hoảng hốt.
Bọn họ đã sớm trải qua vô số lần tình huống này, ứng đối phi thường mau lẹ mà chuyên nghiệp. Một nửa người bảo vệ xe ngựa, một nửa ngay tại chỗ kết trận chém giết.
Trên đường cái, thoáng cái đã trở nên hỗn loạn. Người qua đường khách thương sợ chính mình bị ngộ thương, từng người đều chạy trốn giữ lấy mạng.
Hứa Du Nhiên khẽ cười một tiếng nói: "Không ngờ trùng hợp như vậy lại có thể thấy Trấn Nam Vương bị ám sát, huynh không đi giúp đỡ?"
“Bên cạnh Vương gia cao thủ nhiều như mây, cần gì ta đi hỗ trợ." Ngụy Hàn híp mắt bình luận: "Nói vậy kẻ ám sát hẳn là người của Tiêu Vương, Trấn Nam Vương vừa tới Bình Châu phủ liền cường thế nắm quyền chuẩn bị chiến đấu. Tiêu Vương ngược lại có vẻ có chút hoảng hốt, song phương quả nhiên là cao thấp khó phân.”