Mỗi ngày thức khuya cũng không sợ chết, vậy dậy sớm một chút thì có sao đâu. Sáng sớm hôm sau, Ngụy Hàn làm đúng như kế hoạch, lần thứ hai dịch dung đi tới tửu lâu Tụ Phúc.
Không ngoài dự đoán của hắn, trời còn xám xịt mà Hứa Du Nhiên đã mang theo một đám nhân viên tửu lâu, khách sáo chờ ở ngoài cửa lớn.
“Chào Kiều quản sự.” Các nhân viên cúi chào với sự tôn trọng.
Người kiệt ngạo bất tuân nếu nếm qua ba món ăn ngày hôm qua, cũng sẽ bị khuất phục hoàn toàn. Hành động khách sáo như vậy của Hứa Du Nhiên hiển nhiên cho thấy, nàng đã đáp ứng điều kiện hợp tác của Ngụy Hàn.
"Thế nào? Ngài có hài lòng chứ?” Hứa Du Nhiên cười khẽ hỏi: "Sau này ngài chính là đầu bếp quản sự phòng bếp của tửu lâu Tụ Phúc, mọi thứ đều tùy ngài quyết định, sẽ không ai can thiệp.”
Ngụy Hàn hài lòng cười, hắn không ngờ mình lại được làm quản sự. Mặc dù chỉ là quản lý phòng bếp, nhưng nói như thế nào cũng có thực quyền.
“Được!” Ngụy Hàn nói thẳng: "Từ nay về sau cứ cách một thời gian thì ta sẽ dạy nấu ăn. Còn học được hay không đều phụ thuộc vào bản lĩnh của các ngươi. Mặt khác chọn mấy người thông minh giúp ta nấu dược thiện, về sau đây sẽ là món chủ lực của tửu lâu Tụ phúc chúng ta, giúp chúng ta kiếm tiền nhiều không đếm xuể.”
“Vâng!” Mọi người đồng loạt đáp.
Ngay sau đó Ngụy Hàn bắt đầu bận rộn.
Ngày đầu tiên làm việc phi thường thuận lợi, không có bất kỳ trở ngại nào. Toàn bộ phòng bếp thậm chí là toàn tửu lâu đều vô cùng tôn kính Ngụy Hàn. Hiển nhiên Hứa Du Nhiên đã dặn dò trước.
Đám người trong tửu lâu Tụ Phúc, tất cả đều là góa phụ của tiêu cục hoặc là phụ nữ và trẻ em sức yếu tay mềm. Tất cả mọi người vô cùng đoàn kết, bọn họ đều biết tửu lâu có tốt mới có thể ăn no.
Vì thế không ai dám đối nghịch với Ngụy Hàn, ngược lại mỗi người còn rất phối hợp. Chuyện dặn dò tiếp theo cũng làm thỏa đáng, cúc cung tận tụy.
Trong vòng một canh giờ, Ngụy Hàn chỉ huy mọi người làm xong mọi thứ. Không chỉ truyền đạt cho các đầu bếp một vài món ăn mới. Hơn nữa còn tự tay chế bốn nồi dược thiện lớn. Nhưng thời gian vừa đến thì hắn cũng chuẩn bị phủi mông ngựa rời đi.
Hứa Du Nhiên thấy thế nhịn không được hỏi: "Kiều tiên sinh, nếu ngài đi kế tiếp tửu lâu nên làm thế nào đây?”
“Bình thường làm sao thì cứ làm thế, khách đến thì để đầu bếp nấu ăn.” Ngụy Hàn trực tiếp dặn dò: "Để mấy tiểu học đồ này canh giữ nồi lửa không rời, phải hầm lửa nhỏ, hầm càng lâu càng thơm.”
“Đến giờ ăn trưa mà vẫn chưa có nhiều khách thì mang một nồi bày ở đại sảnh, ai đến cũng có thể uống miễn phí một chén, còn nếu không có khách thì chúng ta nên đóng cửa nghỉ ngơi sớm một chút.”
"Ha ha!" Hứa Du Nhiên nhịn không được che khăn cười khẽ.
Dược thiện thơm như vậy được uống miễn phí một bát, món lợi tốt như vậy còn sợ không có khách hay sao?
"Tiên sinh thật lợi hại, chiêu này thật sự cao tay." Hứa Du Nhiên nhịn không được giơ ngón tay cái lên.
Ngụy Hàn bất đắc dĩ lắc đầu, đây đâu phải chiêu thức gì cao siêu. Nếu đã muốn kinh doanh, nhất định phải toàn thắng mới được. Chuyện kế tiếp hắn cũng lười quản, xem như đã quăng mồi câu đợi cá cắn câu nữa là xong.
Mặc cho Hứa Du Nhiên mang theo một đám người bận rộn. Hắn cứ đúng giờ đến hiệu thuốc, bắt đầu công cuộc làm đại phu học đồ của mình.
Giữa trưa, bên trong tửu lâu đã tràn ngập t hương thơm. Một bình sứ nặng hai trăm cân được mấy gã sai vặt khiêng đến cửa lớn. Mùi hương nồng nặc tản ra, thương khách đi qua nhao nhao dừng bước.
"Thật thơm, hôm nay tửu lâu Tụ Phúc làm gì thế? Sao lại thơm như vậy?”
“Đói quá, vừa khéo đã đến giờ cơm rồi, huynh đài không muốn ăn thử sao?”
“Ăn cái rắm, đồ ăn tửu lâu không ngon.”
“Thật sao? Trong bình lớn kia nấu gì thế? Thơm quá đi thôi.”
“Tiểu ca, tửu lâu nhà ngươi đang giở trò gì thế?”
Mọi người nghị luận sôi nổi, thỉnh thoảng có người qua đường đặt câu hỏi.
“Các vị phụ lão hương thân, các lão thiếu gia!” Hứa Du Nhiên thản nhiên ra mặt, từ tốn hành lễ xong liền nói: "Hôm nay tửu lâu Tụ Phúc mời được một vị đầu bếp ở quận thành làm thức ăn, thời gian kế tiếp đều sẽ đưa ra thức ăn mới, trong tương lai sẽ cho ra mắt nhiều dược thiện bồi bổ hơn.”
“Thứ các vị nhìn thấy chính là dược thiện hổ bốt mới ra lò. Lấy hổ cốt tươi, xương trâu, lão quy phối hợp với 36 loại dược liệu ôn bổ quý hiếm nấu chín ngày bảy đêm mà thành. Dược hiệu tuyệt đối kinh người, ta có thể đảm bảo mọi người chưa từng được nếm qua hương vị này.”
"Hôm nay ai cũng có phần, mọi người có thể xếp hàng nhận một chén uống thử miễn phí. Nếu không đợi được có thể vào tửu lâu ngồi, tất cả món ăn đều có giảm giá, xin mời các vị.”
Hứa Du Nhiên vừa nói xong đã khiến mọi người trên phố hứng thú.
"Dược thiện thơm như vậy, sợ là giá trị thiên kim. Thực sự để chúng ta uống miễn phí?"
“Được rồi! Hứa gia tiểu nương tử đúng là có khí phách, rất giống với phụ thân nàng.”
“Nào, cho ta một chén, ta muốn xem danh trù quận thành này rốt cuộc có bao nhiêu bản lĩnh!”
"Tất cả mọi người đừng chen chúc, ai cũng có phần, xếp hàng!"
Trong tiếng ồn ào, đám gã sai vặt vội vàng phân dược thiện.
Mấy tráng hán võ quán không kìm được nóng lòng muốn nếm thử. Bọn họ vừa mới uống canh, lập tức mở to hai mắt, ngay sau đó mặt đỏ lên.