"Thế nào rồi? Có ngon không?” Người qua đường nhịn không được thúc giục hỏi.
“Ngon, uống ngon, quá ngon!”
“Mẹ ơi, dược lực thật là khoa trương, còn tốt hơn khi ta nuốt năm viên huyết đan bổ sung khí huyết nữa.”
"Đây là lần đầu tiên ta uống một thứ ngon như vậy, món này bán như thế nào? Cho lão tử một chén nữa!"
“Bà mẹ nó, một chén làm sao uống đủ? Đi thôi! Mấy anh em đi vào hết đi, hôm nay sư huynh ta mời khác, chúng ta phải uống cho đủ.”
Vài tên tráng hán kích động hai mắt tỏa sáng, ai nấy giống như mấy tháng không biết mùi thịt vậy. Bọn họ chảy nước miếng xông vào tửu lâu, bộ dáng đói khát hoàn toàn mất đi lý trí, sợ vào trễ không cướp được chỗ ngồi.
"Khoa trương như vậy? Thổi phồng thôi phải không?”
“Có phải nói khoác không?”
Trong đám người có không ít kẻ vô thức hoài nghi.
Nhưng khi những người khác đã nếm thử khen ngợi không dứt miệng, đám đông cũng dần dần thay đổi. Dược thiện do tự tay Ngụy Hàn nấu, nhất định sẽ khiến mọi người chảy nước miếng ròng ròng.
Uống một chén không đủ, sẽ không thể bỏ qua món ngon trăm năm này. Chỉ cần là trong túi có tiền, tất cả đều gọi bằng hữu vào tửu lâu. Trong chốc lát ba tầng của tửu lâu Tụ Phúc đều đầy ắp, từ đại sảnh đến phòng riêng, thậm chí là cả đình đài, tiểu tạ ở hậu viện cũng có khách ngồi.
Cảnh tượng nóng bỏng này khiến Hứa Du Nhiên có chút bối rối. Nhân viên trong tửu lâu bận rộn sứt đầu mẻ trán, nhịn không được đỏ bừng mặt.
"Tiểu thư, khách nhân nhiều quá mà chúng ta không đủ người dùng.” Lục Nhi nhíu mày nhắc nhở.
“Không sao!” Hứa Du Nhiên bình tĩnh nói: "Trước kia tửu lâu chúng ta sắp xếp không nhiều người, nên rất nhiều gia quyến của thúc bá đều ở nhà. Ngươi mau đi tìm phụ thân, bảo phụ thân phái người đến giữ trật tự, rồi tìm các thẩm nương nhàn rỗi tới giúp làm thức ăn, nhanh lên.”
“Vâng!” Lục Nhi thở phào nhẹ nhõm, lập tức làm theo.
Hứa Du Nhiên nhìn cảnh tửu lâu thiếu chút nữa bị người ta chen vỡ cửa, không hiểu sao có chút choáng váng, sợ rằng mình đang nằm mơ.
Tửu lâu Tụ Phúc tửu lâu nổi tiếng rồi, tất cả đều không ngoài dự liệu của Ngụy Hàn.
Buổi chiều hôm đó khi hắn đang làm việc ở hiệu thuốc, cũng đã nghe bệnh nhân qua lại nói chuyện phiếm về sự bùng nổ của tửu lâu. Nghe đồn dòng khách tụ tập đều chặn đường phố xung quanh, trong lúc nhất thời chấn động cả huyện Thanh Sơn.
Nếu không phải Hứa Du Nhiên thông minh, trực tiếp điều tiêu sư tiêu cục đến duy trì trật tự. Thì chẳng biết ngày đầu tiên náo nhiệt sẽ trở thành đại loạn cỡ nào nữa.
Đối với việc này Ngụy Hàn không có suy nghĩ gì. Chỉ biết nguy cơ tài chính của mình đã giải quyết, chỉ cần Hứa Du Nhiên không phải hạng người hám lợi đen lòng, nên sắp tới không cần lo thiếu tiền xài.
“Tiền chưa tới tay, trước tiên đừng vui vẻ!”
“Buổi tối đi thử một chút là biết!” Ngụy Hàn nhỏ giọng nói một hồi, đáy lòng sớm đã có tính toán.
Hắn sẽ không ngu xuẩn đến mức bận rộn cả tháng mới đến tìm người ta tính tiền. Lát nữa phải đến cửa thăm dò, nếu không làm không công cho người ta 1 tháng sẽ khiến hắn tức chết. Bây giờ Ngụy Hàn cũng thiếu tiền, tìm nàng tạm ứng lợi nhuận không quá đáng chứ?
Vào buổi tối nhà nhà người người đều thắp đèn sáng trưng, các tửu lâu cũng đang lúc náo nhiệt nhất. Sức nóng của tửu lâu Tụ Phúc đã giảm đi đôi chút, dòng khách ngoại lai đã không tăng thêm nữa. Trong tửu lâu chỉ còn lại rất nhiều tửu khách chưa thỏa mãn nên ở lại..
Ngụy Hàn chắp hai tay sau lưng, bước chân vào đại môn.
Vừa mới vào cửa, gã sai vặt đón khách đã đon đả cung kính: "Kiều quản sự, ngài tới rồi?"
“Ừm!” Ngụy Hàn gật đầu hỏi ngược lại: "Làm ăn cũng được chứ?”
“Được, đương nhiên là được rồi!” Gã sai vặt đỏ bừng mặt, giọng nói khàn khàn: “Ngài không biết thôi, hôm nay chúng tôi rất mệt. Tửu lâu chật kín khách chen chúc trong ngoài, tửu lâu mở được mấy chục năm rồi cũng chưa từng náo nhiệt như vậy. Từ trên xuống dưới đều là người, rất nhiều khách nhân xếp hàng chờ không nổi đều hùng hổ vào tửu lâu gọi món. Đây đều là công lao của ngài.”
“Vất vả rồi!” Ngụy Hàn vỗ vỗ bả vai gã, lại hỏi: "Chưởng quầy ở đâu? Ta có chuyện muốn tìm nàng ấy!"
“Ở phòng kế toán, tiểu nhân dẫn đường cho ngài." Gã sai vặt nhiệt tình dẫn đường cho Ngụy Hàn.
Dọc theo đường đi gặp phải nhân viên, tất cả đều khách khí với hắn. Đây không phải là nịnh bợ, đây là sự tôn kính xuất phát từ đáy lòng mọi người.
Trong một tòa lầu gỗ hai tầng ở hậu viện, Hứa Du Nhiên và thị nữ Lục Nhi, đang nhìn chằm chằm vào mấy tiên sinh đang tính toán sổ sách. Nghe được có tiếng bước chân đi tới, Hứa Du Nhiên không phản ứng.
Lục Nhi vốn có chút cảnh giác, nhưng chóp mũi ngửi một cái lại nhanh chóng thả lỏng xuống, sau đó nhỏ giọng nhắc nhở: "Tiểu thư, Kiều quản sự tới rồi! "
"Ồ?" Hứa Du Nhiên kinh hỉ ngước mắt lên, vừa lúc nhìn thấy bóng dáng Ngụy Hàn.
Nàng vội vàng bước nhanh nghênh đón, dù còn xa vẫn dịu dàng hành lễ: “Kiều tiên sinh, đa tại ngài đã ngăn cơn sóng dữ, cứu tửu lâu chúng ta trong nước lửa, hôm nay thật đúng là làm cho người ta mở rộng tầm mắt. "
“Hứa chưởng quỹ khách khí, những thứ này đều là công lao của mọi người, không có mấy quan hệ đến ta." Ngụy Hàn nhắc nhở: "Ngay từ đầu mọi người phải tìm hiểu thứ mới mẻ, tửu lâu vẫn còn rất nhiều thiếu sót. Ví dụ như nhân thủ không đủ, cần chiêu mộ thêm đầu bếp, phải nghiên cứu đồ ăn mới.”
“Phương diện đồ ăn thì tại hạ sẽ quản lý, còn những phương diện khác còn phải nhờ chưởng quầy tự xử lý tốt. Nếu không rất dễ khiến danh tiếng trở nên kém, bị đối thủ cạnh tranh nắm lấy cơ hội bôi nhọ."
Hứa Du Nhiên nghe vậy gật đầu, những khuyết điểm này nàng có thể nhìn thấy. Cho dù Ngụy Hàn không đề cập tới, nàng cũng có thể xử lý tốt.
"Kiều tiên sinh tới là vì quan tâm việc kinh doanh phải không?” Hứa Du Nhiên khéo léo cười nói: "Tiên sinh trong phòng kế toán vừa rồi đã tính sơ sơ một lần, hôm nay chúng ta đến tận giờ này đã tiếp đãi hơn 241 bàn khách.”
"Trong đó đại sảnh ba tầng trên dưới tổng cộng có 42 bàn, bữa trưa và bữa tối tổng cộng tiếp đãi khách 174 lần, mỗi bàn khách tiêu thụ đều có giá hơn 1 lượng đến hai lượng."
"21 gian một phòng tổng cộng chiêu đãi 67 nhóm khách, bọn họ tiêu dùng phần lớn là 5 lượng đến 20 lượng một bàn, thỉnh thoảng có mấy vị khách quý không thiếu tiền sẽ tiêu đến hơn trăm lượng!"
"Ước tính sơ bộ, tổng thu nhập hôm nay của chúng ta hẳn là có thể đạt tới khoảng 1300 lượng! So việc kinh doanh trước kia của tửu lâu, đúng là gấp bảy tám lần.”
Con số này làm cho mọi người xung quanh không nhịn được âm thầm líu lưỡi.
Phải biết rằng giá trị của bạc vẫn rất mạnh, một lượng bạc đủ để đổi lấy một ngàn đồng tiền. Một đồng tiền có thể mua hai cái bánh nướng, con số này là rất nhiều người nghèo cả đời đều không kiếm được.
Nhưng Ngụy Hàn không bất ngờ về chuyện này lắm, thậm chí hắn biết rõ đây không phải cực hạn.
"Tửu lâu chúng ta thiếu một số món ăn hàng đầu, chưởng quầy có thể lấy được thịt yêu thú không?" Ngụy Hàn lại hỏi.