“Ngài muốn làm dược thiện yêu thú sao?” Hứa Du Nhiên suy nghĩ một chút, nói: "Tiêu cục chúng ta có quan hệ không tệ với các đại bảo săn thú ngoài thành. Thỉnh thoảng bọn họ săn giết yêu thú cũng lấy được một chút, xem như may mắn.”
“Được.” Ngụy Hàn tỏ vẻ hiểu.
Yêu thú hung tàn hơn mãnh thú bình thường rất nhiều. Nghe nói không có tu vi Luyện Huyết cảnh trở lên, bao nhiêu người tới gần đều phải chết.
"Có thể lấy được thì làm đôi chút, sau này có khách quý khó tính đến cửa cũng có món ngon dâng lên.” Ngụy Hàn thuận miệng dặn dò một câu, nói: "Hôm nay còn có một chuyện cuối cùng, tại hạ có chỗ cần đến tiền. Hy vọng có thể tạm ứng hai ngàn lượng, không biết chưởng quỹ có đồng ý hai không?”
“Hai ngàn lượng?” Lục Nhi cả kinh trợn to hai mắt: "Chúng ta bận rộn một ngày, mệt mỏi gần chết, trừ đi các loại chi phí cũng không kiếm được hai ngàn lượng, ngươi mở mồm liền muốn lấy nhiều như vậy?”
“Tạm ứng thôi mà, đã nói là chia hẳn đâu?” Ngụy Hàn không thèm để ý hỏi ngược lại.
Lục Nhi không phục còn muốn nói gì nữa nhưng Hứa Du Nhiên lại khoát tay ngăn cản nàng: "Kiều tiên sinh vì tửu lâu chúng ta làm nhiều chuyện như vậy, đương nhiên phải phân chia lợi nhuận hợp lý, tạm ứng ngân lượng thì đã là gì? Ta tin tưởng ngài ấy, lập tức bảo phòng kế toán lấy ngân phiếu đến đây.”
“Vâng!” Lục Nhi ngoan ngoãn đáp.
Chỉ chốc lát sau ngân phiếu hai ngàn lượng đã giao cho Ngụy Hàn. Sau khi thu tay lại, trong lòng hắn đã có được đáp án mình muốn. Hứa Du Nhiên quả thật là một người thông minh, cũng nguyện ý tuân thủ hiệp ước hợp tác.
Điều này làm cho tâm tình Ngụy Hàn tốt hơn không ít, ánh mắt nhìn về phía nàng cũng có thêm một tia thưởng thức.
"Chưởng quỹ là nữ trung hào kiệt, tại hạ bội phục." Ngụy Hàn chắp tay, nghiêm túc nói: "Hy vọng sự hợp tác giữa chúng ta có thể tiếp tục thuận lợi, sau này thời gian thanh toán tôi sẽ không hỏi đến nữa. Một tháng kết toán một lần, cứ theo vậy mà làm, hai phần tiền lãi thì một nửa trong số đó phiền tiểu thư đổi thành lương thực, áo bông cũ rồi phái người phát cho nạn dân trong thành.”
“Hả? Cái này?” Hứa Du Nhiên và Lục Nhi đều có chút khiếp sợ.
Ánh mắt các nàng nhìn về phía Ngụy Hàn không khỏi có thêm một tia thăm dò. Một khoản chia lớn như vậy, lại muốn chia một nửa cho nạn dân?
"Tiên sinh không nói đùa chứ?" Hứa Du Nhiên nhỏ giọng nhắc nhở: “Mỗi tháng mấy ngàn lượng lận đó."
“Không sao cả, tiền chỉ là một con số." Ngụy Hàn tiêu sái cười: "Khi ta nghèo túng, quả thật chỉ có thể quản tốt bản thân. Nếu đã giàu có một chút, thuận tay cứu vài người cũng không tổn thương đến ai. Dù sao trước kia ta cũng là nạn dân, nếm qua cảnh đói khát, ăn cơm trăm nhà."
“Tiên sinh thật nhân hậu, tiểu nữ bội phục.” Hứa Du Nhiên khéo léo nở nụ cười.
Nàng vốn còn lo lắng hợp tác với Ngụy Hàn sẽ có nhiều biến cố. Như hiện tại nàng lại không quá lo lắng, bởi vì nam nhân quyết đoán như vậy, tuyệt đối sẽ không vì chút lợi lộc nhỏ mà bị lôi kéo. Có lẽ sự hợp tác giữa bọn họ, thật sự có thể trường tồn lâu dài.
Hai ngàn lượng bạc đến tay, Ngụy Hàn dứt khoát rời đi, không chút hứng thú nhúng tay vào việc quản lý tửu lâu Tụ Phúc, chỉ nguyện ý muốn làm một kẻ cầm tiền.
Sau khi về đến nhà, hắn lập tức bắt đầu nấu một nồi dược thiện đại bổ. Đồng thời tìm ra các loại thuốc bổ bình thường mình thỉnh thoảng luyện tập bắt chước.
"Khí huyết hoàn 136 quả, nhung hươu bổ huyết hoàn 112 quả, hùng rèn thể hoàn 24 quả..."
"Còn có chiến lợi phẩm lần trước giết người mò xác, thích hợp cho võ giả Luyện Bì cảnh nuốt vào 9 viên hổ cốt cửu sâm hoàn..."
Ngụy Hàn yên lặng kiểm kê hàng cất giấu của mình.
Hai tháng qua hắn cũng không uổng công, từ sau khi không đi khố phòng. Việc bổ sung dược liệu của hắn trở nên khó khăn. Vì thế bình thường Ngụy Hàn vẫn tự bỏ tiền túi mua các loại dược liệu, trở về bắt chước các loại thuốc bổ được bán trong hiệu thuốc Trần thị.
Với trình độ y đạo hiện tại của hắn, chữa bệnh cứu người có lẽ không tính là đứng đầu. Nhưng nếu nói đến lý giải dược liệu, sợ là Bồ Hưng Hiền cũng chưa chắc có thể thắng hắn.
Hôm nay hắn muốn bật treo máy gấp trăm lần. Vừa cầm được hai ngàn lượng bạc trong tay, không dùng thì khi nào dùng?
“Ta có được thành tựu ngày hôm nay, tất cả đều dựa vào những nỗ lực không mệt mỏi và đấu tranh gian khổ của riêng mình!"
“Chế độ gấp trăm lần, mở cho ta!”
Ngụy Hàn vui vẻ thao tác trên bản thuộc tính.
[Đinh! Trừ đi 50 lượng, "Hổ khiếu bát phương quyết" của bạn được nâng lên chế độ treo gấp trăm lần, mức độ thành thạo hiện tại: thành thạo 1400/2000, tăng 1000 điểm mỗi giờ, kéo dài 24 giờ!]
[Đinh! Khấu trừ 50 lượng, "Phúc Hải Thập Bát Đao" của bạn được nâng lên chế độ treo gấp trăm lần, mức độ thành thạo hiện tại: thành thạo 440/2000, tăng 300 điểm mỗi giờ, kéo dài 24 giờ!]
[Đinh! Trừ 50 lượng, "Nhiên Huyết cửu cấm" của bạn được nâng lên chế độ treo gấp trăm lần, mức độ thành thạo hiện tại: nhập cảnh 720/1000, tăng 150 điểm mỗi giờ, kéo dài 24 giờ!]
Tiếng nhắc nhở của hệ thống hiện lên trong đầu Ngụy Hàn tựa như bị tâm thần phân liệt vậy. Ba vị trí treo máy của hắn không ngừng khổ luyện ba loại công pháp với phong cách khác nhau.
Các tin tức liên tục khắc sâu vào trí nhớ, hàng tỷ tế bào điên cuồng tiêu hao. Cảm giác đói khát gấp trăm lần đang cồn cào gào thét.