Ở thế giới cá lớn nuốt cá bé này thì đây chính là chuyện đương nhiên. Chỉ cần hơi yếu đuối một chút sẽ có vô số lang báo nhào tới.,
Mà trong mắt bọn họ Ngụy Hàn không được tính là đối thủ, chỉ là một con tép sắp sửa xa lưới. Bọn họ chỉ cần vận chút sức là đã khống chế được hắn rồi.
Chỉ cần sự tình không lớn, quan phủ cũng mắt nhắm mắt mở làm ngơ. Đừng trông cậy vào pháp luật có thể quản thúc được ai.
“Tiểu tử, tuổi còn trẻ bị mất tay, mất chân, về sau ngươi cũng chỉ có thể ăn xin!”
“Lão tử lại cho ngươi một cơ hội, đừng không biết xấu hổ mà càn quấy, hiểu không?”
Hai đại hán vạm vỡ một trái một phải đè vai Ngụy Hàn. Bàn tay hung tợn như quạt bồ bắt đầu phát lực, muốn làm hắn đau rồi ép hắn cúi đầu chịu thua.
Nhưng điều khiến hai người không nghĩ tới chính là, bọn họ giống như là nắm phải khối sắt. Cơ bắp trên vai Ngụy Hàn cứng như đá, mặc cho bọn họ dùng sức thế nào cũng không thể bóp được.
"Chơi đủ chưa?" Ngụy Hàn tùy ý trở tay một cái.
Cánh tay hai người lập tức vặn vẹo.
"A a a!"
“Thả nhanh, mau buông ra!”
"Đau đau..."
Hai gã đại hán kêu rên thảm thiết, suýt chút nữa ngất đi. Lão đầu mặc cẩm y sợ đến mức hàng mi giật giật, nhìn về phía Ngụy Hàn như thấy quỷ vậy.
Ai mà ngờ rằng một thiếu niên bên ngoài tuấn lãng như thế, trong cơ thể lại ẩn chứa một cỗ lực đạo khủng bố như vậy, dễ dàng có thể chế trụ hai tráng hán?
“Cút xa một chút, đừng làm ta chướng mắt.” Ngụy Hàn không kiên nhẫn ném hai gã đại hán ra ngoài.
Lão đầu Ngôn Phương không dám buông lời tàn nhẫn nữa, vội vàng mang theo người rút đi. Đợi đến khi bọn họ hoàn toàn biến mất trong màn đêm, Ngụy Hàn mới vào phòng thay một bộ quần áo, sau đó trực tiếp chạy về phía đông thành.
Hắn không phải đi tị nạn, mà là đi bảo hộ Bồ Hưng Hiền. Vừa rồi ngay cả loại nhân vật nhỏ như hắn cũng bị uy hiếp, với tư cách là sư phụ của đệ nhất thần y huyện Thanh Sơn, tất nhiên cũng sẽ gặp phiền toái.
Trần gia lúc này chưa chắc bảo vệ được ông ấy, sư phụ đối với hắn ân trọng như núi, phần tình cảm này không thể không báo.
Ngụy Hàn đi tới ngoài trạch viện Bồ Hưng Hiền. Đây là một viện ba gian nằm ở phía đông thành, cách vách chính là trạch viện của Tạ Thành Dũng, hai thầy trò bọn họ ngày thường ở gần cũng tiện chăm sóc nhau.
Lúc này Ngụy Hàn âm thầm bảo vệ bọn họ, cũng vô cùng thuận tiện.
Hắn ở trong đêm tối như bóng ma tiến vào, thân pháp dịch chuyển quỷ mị không để ai nhìn thấy. Ngụy Hàn nhảy lên gác xép của một gia đình giàu có. Từ trên cao nhìn xuống vừa khéo nhìn được vào sân của Bồ Hưng Hiền và Tạ Thành Dũng.
Nếu là có người tới gần, hắn có thể phát hiện đầu tiên. Nhưng người ngoài muốn phát hiện hắn thì rất khó, đây là một chỗ quan sát không tồi.
“Trần gia ngã ngựa thì ta mặc kệ, bên ngoài rung chuyển cũng không liên quan đến ta!”
"Nhưng sống chết của sư phụ, sư huynh ta không thể mặc kệ. Nếu ai không có mắt muốn làm hại bọn họ, cũng đừng trách ta ra tay tàn nhẫn!"
Ngụy Hàn yên lặng nói nhỏ một tiếng, giống như một con sói cô độc ẩn núp.
Bóng đêm càng ngày càng tối, huyện Thanh Sơn trong đêm tối cũng dần dần vắng vẻ, vạn nhà đèn đuốc dần dần tắt, đường phố cũng bắt đầu vắng tanh.
Nửa đêm, trong huyện thành có vài nơi xảy ra đánh nhau. Có chỗ lửa lớn cháy sáng, có thể đoán ra được những nơi này đều là chỗ ở của các nhân vật trọng yếu liên quan đến Trần gia.
Đám bộ khoái quan phủ vì vậy mà mệt mỏi chạy thục mạng, bốn phía bao vây nhằm bắt được kẻ gây sự.
Ngụy Hàn không uổng công, dưới sự chờ đợi khổ sở của hắn, quả thật phát hiện có mấy cái bóng xuất hiện ở xung quanh nhà của Bồ Hưng Hiền.
Bọn họ giống hùm báo, nhân lúc Trần gia suy yếu mà trong đêm tối ngoạm cắn đến chết. Nhưng bọn họ tuyệt đối không ngờ rằng trong đêm tối còn có một đôi mắt sắc bén như đao, đang yên lặng nhìn chăm chú vào bọn họ.
Trong một con hẻm tối tăm, hai nhóm đại hán cảnh giác nhìn nhau.
Một gã mặt sẹo nhe răng cười trêu ghẹo nói: "Ngô lão tam, các ngươi chạy đây làm gì? Không phải là muốn tới đây cướp người chứ?”
“Chết đi, các ngươi quản lão tử đến làm gì?” Gã trung niên gầy gò đối diện lạnh lùng nói: "Trần gia đã không bảo vệ được người khác, đêm nay mọi người đều hành động phá bĩnh, tốt nhất là các ngươi đừng cản đường!”
“Ha ha, đám người muốn cướp Bồ Hưng Hiền? Đừng mơ nữa!" Mặt sẹo khinh thường nói: "Họ Bồ và Trần gia đại tiểu thư có quan hệ rất tốt, tên chó đó vừa cứng nhắc vừa khó chiều. Nhất định sẽ không cúi đầu chịu thua đâu, chúng ta được lệnh tiễn hắn về tây thiên.”
“Xin lỗi, Bồ tiên sinh là người gia chủ chúng ta muốn gặp, các ngươi dám động đến hắn một chút thử xem."
Hai nhóm người nói chuyện không hợp, giương cung bạt kiếm. Lúc này một trận vỗ tay từ bên cạnh truyền đến, bọn họ sợ đến mức quay đầu lại.
Chỉ thấy ở đầu ngõ, một trung niên mặt hung hãn đang nhìn chằm chằm bọn họ, chính là Ngụy Hàn sau khi dịch dung.
"Các vị nể mặt một chút, về cả cho.” Ngụy Hàn hời hợt nói: "Ta không thích chém giết sát sinh.”