“Ngươi là ai?” Gã gầy sắc mặt khó coi nói: "Ngô gia và Thất Sát bang làm việc, người nhàn rỗi lập tức cút đi, nếu không cẩn thận mạng chó của ngươi.”
“Không nể mặt à?” Ngụy Hàn cười nhạo một tiếng, sau một khắc liền ngang nhiên rút đao.
Mọi người chỉ cảm thấy trước mắt hoa lên, có một cái bóng như ma xuyên phá đám người. Sau đó ánh đao loé lên khắp chốn, tiếng kêu thảm thiết vang lên liên tục.
“Cẩn thận, đáng chết!”
“Chém hắn, mau!”
“Tránh né, mau tránh đi!”
Trận hỗn chiến trong con hẻm chật chội, hơn hai mươi tráng hán chen chúc nhau nên không thể thi triển ra được công pháp. Ngụy Hàn tựa như con cá trích trơn tuột, xuất quỷ nhập thần giữa đám người kia. Không có kẻ nào chạm được vào góc áo của hắn.
Tứ chi đứt lìa bay lên, đám tráng hán kêu rên té trên mặt đất, trong khoảnh khắc cũng đã chết thương vô số.
“Đồ khốn nạn, dừng lại cho lão tử!” Mặt sẹo và gã gầy giận dữ gầm lên liên tục.
Họ không thể chịu đựng được việc bị tàn sát bởi kẻ lạ mặt kia, gầm gừ rút đao xông lên. Hai người đều là cao thủ Luyện Bì cảnh hậu kỳ, không chỉ lực lớn vô cùng mà làn da cũng cứng như sắt. Đao kiếm tầm thường chém vào trên người chỉ có thể phát ra tia lửa, bởi vậy ngay cả phòng ngự cũng lười.
Hai người một trái một phải, đao pháp sắc bén như điện. Ánh đao khủng bố giống như một cơn bão cuốn Ngụy Hàn vào trong đó.
Đao khí như cuồng phong bão táp tàn phá bừa bãi, vách tường mặt đất ngõ nhỏ, đều có những dấu vết đao chém để lại, cục diện vô cùng hỗn loạn. Đối mặt với công kích hung tàn bực này, Ngụy Hàn cũng không lùi lại.
Hắn cười nhạo xông vào trong đao quang kiếm ảnh, đao Hàn Sương trong tay như sấm xẹt qua, dễ dàng đánh trúng điểm yếu trong công kích của hai người, cứng rắn bức lui đối phương trở về.
“Chết đi!” Ngụy Hàn gầm nhẹ một tiếng, hai chân đạp một cái giống như đạn pháo bắn ra.
Sau một khắc đao quang đỏ như máu, hùng hổ như thuỷ triều điên cuồng phóng đến.
"Hãy cẩn thận! Đây là Nhiên Huyết Cấm Thuật!”
“Đáng chết, có cần liều mạng như vậy không?” Mặt sẹo và gã gầy sợ đến mức da đầu tê dại.
Bọn họ hiểu rất rõ đây là một trận đánh nhau đường phố bình thường, không nghiêm trọng đến mức vận dụng Nhiên Huyết cấm thuật.
Gã này có điên không? Liều mạng cũng không điên như hắn!
Hai người bị cách liều mạng này của Ngụy Hàn hoảng sợ, trong lúc vội vàng căn bản không thể hình thành phòng ngự hữu hiệu, ngay sau đó đã bị công kích của Phúc Hải Thập Bát đao bao phủ.
Môn đao pháp này chính là một môn pháp lấy cứng đối cứng. Một đao của nó vô cùng hung hãn, sóng sau xô sóng trước, hơn nữa tốc độ lại đặc biệt nhanh.
Hai người giống như là đối mặt với làn sóng tập kích vô cùng vô tận. Ngăn được đao thứ nhất lại không đỡ được đao thứ hai, trong chốc lát sau liền lảo đảo lui lại vài bước, không dám tin mở to mắt, nhìn về phía cổ mình.
Thì ra khi bọn họ sơ sẩy, đã bị Ngụy Hàn mạnh mẽ xẹt qua cổ.
Luyện Bì cảnh hậu kỳ cường đại phòng ngự cũng không ngăn được công kích của đao Hàn Sương. Yết hầu hai người đã bị cắt ra, máu tươi phun ra như nước suối. Bọn họ ôm cổ ngã xuống vũng máu, đến chết cũng không nhắm mắt lại.
“Chạy trốn!” Những thủ hạ khác thấy thế liền hồn phi phách tán.
Hoảng sợ muốn chạy trốn, nhưng Ngụy Hàn lại không thèm liếc mắt một cái, tiện tay rút châm bên hông ra. Sau đó ném về phía bọn họ, tựa như mưa sao rơi xuống xuyên thủng đầu.
"Phốc phốc!"
Hơn mười tráng hán có ý muốn chạy trốn đột nhiên cứng đờ. Ngay sau đó liền ngã xuống vũng máu tắt thở.
"Đã nói ta không thích đánh giết, các ngươi còn không nể mặt, thật sự là tự tìm đường chết."
Ngụy Hàn vừa bất mãn vừa thu thập hiện trường. Gặp kẻ nào chưa chết thì đâm thêm hai đao, rồi kéo xác đi.
Hơn hai mươi thi thể giống như rác rưởi, bị hắn kéo đến chất đống trước cửa nhà sư phụ. Mấy võ giả đi ngang qua sợ đến mức run rẩy, liều mạng chạy về phía xa xa.
Chỉ chốc lát sau, hơn mười bộ khoái đuổi đến đây.
Bọn họ nhìn đống thi thể trước cửa nhà Bồ Hưng Hiền, cả đám đều sợ tới mức sắc mặt trắng bệch mồ hôi lạnh.
"Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy?"
Không nghe thấy nhiều động tĩnh nhưng lại có nhiều người bị giết thế này? Hơn nữa còn là cao thủ của bang Thất Sát và Ngô gia.”
“Dẫn đội chính là tên mặt sẹo của bang Thất Sát cùng với Ngô lão tam Ngô gia. Bọn họ đều là cao thủ Luyện Bì cảnh hậu kỳ, sao lại chết ở nơi này?”
“Trần gia sớm đã tự lo không xong, chẳng lẽ còn có người che chở Bồ Hưng Hiền?”
Nhóm bộ khoái nhỏ giọng nghị luận.
Sắc mặt bộ khoái dẫn đầu vô cùng khó coi.
Gã nhìn thoáng qua đống thi thể rồi nói: "Mặc kệ hết, báo cho bọn chúng tới thu thi thể. Huyện lệnh đại nhân đã dặn, dù tối nay náo loạn bao nhiêu thì trước khi trời sáng phải thu dọn sạch sẽ cho ta, gây chuyện quá lớn đều không tốt cho chúng ta.”
“Vâng!” Đám bộ khoái gật đầu đáp ứng.
Nhanh chóng thông báo cho hai thế lực lớn tới thu thi. Con phố này náo nhiệt đến nửa đêm mới dần dần yên tĩnh lại.
Thi thể nhanh chóng bị người kéo đi, vết máu khắp nơi cũng thu dọn không để lại một giọt. Cho tới bây giờ chưa từng xảy ra bất kỳ trận chiến nào ác liệt như thế.
Còn về phần bang Thất Sát và Ngô gia đến thu thi thể nghĩ gì trong lòng thì chẳng liên quan đến Ngụy Hàn, hắn chỉ yên lặng tiếp tục thủ hộ nơi này mà thôi.