Đương nhiên vừa rồi kiểm tra thi thể cũng giúp hắn kiếm được một khoảng không nhỏ.
Trên người hơn hai mươi thi thể chỉ riêng ngân phiếu đã lên tới 800 lượng, các loại bạc vụn cũng có 143 lượng, các loại thuốc bổ 13 lọ, vũ khí gì đó thì hắn ngại nặng nên không lấy.
Mặt khác còn có hai quyển công pháp phòng thủ bị hắn thu được. Lấy từ hai tên Ngô lão tam và mặt sẹo, được gọi là ‘Cẩu Thạch Luyện Bì Công' và ‘Hắc Hùng Hoành Luyện Pháp'.
Ngụy Hàn tò mò lật xem một lần, phát hiện so sánh với "Kim Cương Hoành Luyện Pháp" của mình thì hai quyển rất cặn bã. Lỗ hổng chồng chất, diễn giải khó hiểu nửa giả nửa thật, chẳng có công hiệu bao nhiêu.
Vừa nhìn đã biết là từ sạp hàng trong chợ đen, hơn nữa cũng không phải do Thiết lão bán.
“Có thể luyện hai môn công pháp đến trình độ này cũng là nhân tài.”
"Đáng tiếc gặp phải hàng thật giá thật như ta, các ngươi chết không oan."
Ngụy Hàn mỉm cười, tổng kết lại thành quả của mình.
…
Mặt trời vẫn mọc lên như thường lệ, sau một đêm hỗn loạn lại chẳng để lại chút vết tích.
Góc đường phố của huyện Thanh Sơn vẫn ồn ào như thường ngày. Dân chúng bình thường vẫn bận rộn buôn bán kiếm sống, không hề nhận ra sát khí đêm qua.
Nhưng không khí trong hiệu thuốc Trần thị thì hết sức lạnh lẽo. Hiệu thuốc thường ngày ồn ào hôm nay đặc biệt vắng vẻ, chỉ có mấy người học việc đang nhàm chán đuổi ruồi nhặng, không có bệnh nhân xếp hàng, cũng không có đại phu ngồi khám bệnh.
"Chuyện gì xảy ra?" Ngụy Hàn nhíu mày hỏi thăm.
"Ngụy ca, huynh đến rồi đã xảy ra chuyện lớn!"
"Đúng vậy, đêm qua không ít y sư bị tập kích, sáng sớm Lưu y sư mặt mũi sưng vù đến thu dọn đồ đạc, nói muốn đi hiệu thuốc Ngô gia đấy."
"Không chỉ có hiệu thuốc chúng ta xảy ra chuyện, mấy chưởng quỹ hay quản sự ở các chi nhánh khác đều bị người ta gây khó dễ. Nghe nói vựa gạo ở phố Tây đã bị đốt rồi.”
"Trần gia đây là trêu chọc phải kẻ địch lớn, chẳng lẽ đám giặc núi còn dám vào huyện thành giết người phóng hỏa sao?"
Vương Thiết Trụ cùng Thôi Bân mồm năm miệng mười kể lại.
Ngụy Hàn nghe xong thì lập tức hiểu vấn đề, chẳng có cẩu tặc nào cả. Chỉ có những đại thế gia nghe được Trần gia gặp hoạ thì bỏ đá xuống giếng.
Chuyện đêm qua đã khiến Trần gia trở tay không kịp. Nếu không hôm nay hiệu thuốc cũng sẽ không quạnh quẽ như vậy.
"Sư phụ và sư huynh đâu?" Ngụy Hàn lại hỏi.
"Ở hậu viện đấy, nghe nói tối hôm qua hiệu thuốc cũng có mấy cái tiểu tặc xông vào. Cũng nhờ Vương giáo đầu liều mạng đuổi địch nếu không kho hàng và dược liệu đều bị chúng đốt sạch sẽ.” Trong lòng Thôi Bân vẫn còn sợ hãi vỗ ngực.
"Tối hôm qua các ngươi cũng ở lại hiệu thuốc?" Ngụy Hàn nhíu mày.
“Không.” Vương Thiết Trụ nơm nớp lo sợ mà nói: "Tối hôm qua chúng ta đang ngủ trên giường chung, nghe được tiếng la hét thì tỉnh dậy. Đợi chúng ta ra ngoài thì dưới đất đã có tám thi thể, trong đó một nửa là đội hộ vệ.”
Sắc mặt Ngụy Hàn hiếm khi nghiêm trọng như vậy, hắn không ngờ cục diện lại nhanh chóng chuyển biến xấu như thế. Một huyện thành lớn như vậy lại không có chút cảm giác an toàn. Tuỳ tiện tìm cường đạo là có thể phóng hoả giết người, gan to bằng trời.
Hắn bảo vệ được Bồ Hưng Hiền cùng Tạ Thành Dũng, lại không bảo hộ được Vương Thiết Trụ cùng Thôi Bân. Để hai người họ ở lại trong hiệu thuốc không an toàn chút nào cả.
Ngụy Hàn không nói gì thêm nữa, trực tiếp đi vào hậu viện. Bên ngoài nhà kho có mấy thi thể, trong đó có ba người quen mặt, đều là lão nhân của đội hộ vệ.
Bồ Hưng Hiền và Tạ Thành Dũng vây quanh gian phòng của Vương giáo đầu. Bên cạnh còn có Từ quản sự đang không ngừng lo lắng.
"Sư phụ, sư huynh! Tình huống thế nào?" Ngụy Hàn vừa chào hỏi, vừa chen đi qua nhìn coi.
Mới phát hiện tình hình của Vương giáo đầu không khả quan. Ông ta vốn đã bị trọng thương mất tay, đêm qua lại chém giết một trận hiện tại đã hôn mê.
"Tất cả giải tán đi!" Sắc mặt Bồ Hưng Hiền khó coi, khoát tay đuổi mọi người.
Lúc trông thấy Nguỵ Hàn, thần sắc mới thoáng dịu đi đôi chút.
"Con không sao là tốt, vi sư còn lo con xảy ra chuyện.” Bồ Hưng Hiền mặt mũi ủ ê nói: “Lưu đại phu vì uy hiếp mà đến hiệu thuốc Ngô gia. Cổ đại phu bị kẻ trộm đánh gãy tay gãy chân đang tĩnh dưỡng ở nhà. Chất đại phu thì không rõ tung tích, chẳng biết có phải bị người ta hại không.”
"Đáng giận, mấy tên cặn bã này!" Tạ Thành Dũng tức giận đến nghiến răng nghiến lợi: "Vì mưu đoạt lợi ích mà ra tay độc ác, chẳng lẽ quan phủ mặc kệ sao?"
"Ha ha!"
Ngụy Hàn im lặng, trông cậy vào quan phủ?
Tối hôm qua muốn không phải hắn trông chừng hai người, quan phủ đến chỉ có thể nhặt xác bọn họ.
"Sư phụ, hiện tại tình huống Trần gia như thế nào?" Ngụy Hàn nhíu mày hỏi thăm: "Dù là kết thù với Hắc Phỉ, cùng lắm chỉ gây rối ngoài thành. Bây giờ sao lại náo trong thành thế này?"
"Bởi vì hôm qua cao thủ Trần gia đánh nhau với Hắc Phỉ một trận.” Bồ Hưng Hiền than thở mà nói: “Ai ngờ đám Hắc Phỉ xuất động đại lão, đánh chết một cường giả Luyện Thiết cảnh của Trần gia. Hai người kia một bị thương, một đã trốn. Các đại thế lực nghe được tin thì nhanh chóng nhào vào xâu xé.”
Ngụy Hàn nghe vậy nhất thời thổn thức không thôi. Khó trách, Trần gia chao đảo như thế, hoá ra là bị Hắc Phỉ giết chết cao thủ tọa trạch. Mới tạo ra cơ hội cho các đại thế gia thi nhau bỏ đá xuống giếng.