Chương 86: [Dịch] Thế Giới Thần Quỷ: Ta Treo Cẩu Máy Thành Trường Sinh

Không thể phản kháng

Phiên bản dịch 5549 chữ

Hai bên núi rừng lao ra vô số sơn phỉ, gào thét nhào về phía đám người tiêu cục, thậm chí ngay cả đội ngũ Trần gia chạy trốn cũng bị ngăn lại. Tuy rằng tiêu cục cùng võ giả Trần gia liều mạng ngăn cản.

Nhưng không chịu nổi sơn phỉ đông đảo cùng với thực lực cường đại, không ít người bị chém ngã xuống đất. Đám phụ nữ, trẻ em, người già hét lên chói tai, run rẩy sợ hãi.

Tiếng đao kiếm va chạm, tiếng gầm giận dữ. Tiếng cười dữ dội xen lẫn tiếng khóc, trên quan đạo hỗn loạn này đang diễn ra một trận tàn sát.

"Làm thế nào bây giờ? Chết tiệt!” Vương Thiết Trụ luống cuống tay chân nói: "Trốn thế nào đây?”

"Trốn cái rắm, giả chết cũng đừng hòng thoát được." Thôi Bân vẻ mặt buồn bã nói: "Chúng ta không nên rút lui trong nhóm đầu tiên, bây giờ thì hay rồi kẻ đầu tiên chết cũng là chúng ta.”

Tạ Thành Dũng ôm vợ con đang khóc, trái tim cũng đã chìm xuống đáy cốc.

Những người khác chết chỉ chết một người, cả nhà cùng nhau dời đi như hắn. Nếu thật sự chết thì là mấy chục mạng người.

“Xong rồi, mọi người cùng chết rồi.” Tạ Thành Dũng thấy mấy võ giả Trần gia cách đó không xa bị chém ngã, lại có mười mấy sơn phỉ nhe răng cười đánh tới, chấp nhận số phận nhắm mắt lại.

Nhưng ngay khi hắn cho rằng mình phải chết thì có mấy chục thanh phi đao lao tới như cuồng phong. Đám sơn phỉ còn chưa kịp đến gần đã bị phi đao xuyên qua gáy giết chết. Từng tiếng kêu thảm thiết quanh quẩn trên quan đạo, nhất thời khiến đám người đang chém giết bừng tỉnh.

"Ai?" Đại trại chủ Độc Nhãn Long giận tím mặt.

Ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm bóng người đi ra từ trong núi rừng. Người đó tất nhiên chính là Ngụy Hàn, hiện tại hắn đã dịch dung, biến thành bộ dáng của một đại hán trung niên vạm vỡ, vừa xuất hiện đã giết được chục người.

Quyền cước của hắn nặng như núi, mỗi một quyền đánh ra đều khiến một sơn phỉ bị đánh bay. Gã kêu thảm thiết, miệng phun ra máu tươi, tay chân đứt gãy vô cùng đau đớn.

Ngụy Hàn ra tay khiến tiêu cục và võ giả Trần gia lập tức phục hồi tinh thần. Bọn họ được lên tinh thần bắt đầu chống trả, giết đám sơn phỉ khóc lóc kêu cha gọi mẹ.

"Cẩu tặc từ đâu tới? Ăn của lão tử một đao!” Đại trại chủ Độc Nhãn Long tức giận giục ngựa nhào tới, hung tợn chém một đao về phía Ngụy Hàn.

Tên này xuất thân đại phái võ đạo, mặc dù chỉ là cường giả Luyện Huyết cảnh sơ kỳ. Nhưng đao pháp đã luyện đến mức tuyệt luân tinh xảo, lực một tay đã vượt quá vạn cân. Kinh nghiệm chém giết vô cùng phong phú, Luyện Huyết cảnh tầm thường cũng không dám đối địch.

Lúc này gã mượn tốc độ của ngựa mà chém đến, khí huyết toàn thân sôi trào. Cánh tay đã bành trướng gấp đôi, cả người như ma thần điên cuồng nghiền ép lao đến.

“Cẩn thận!”

“Mau tránh đi!” Tiêu đầu trung niên lo lắng hét lớn, ngay cả gã cũng không dám cường thế tiếp một chiêu này.

Nhưng đối mặt với công kích hung hãn, Ngụy Hàn không thèm nhìn lấy một cái. Tiện tay đánh bay mấy tên sơn phỉ, mặc cho đao đó bổ vào đầu mình.

Kim Chung hộ thể xuất hiện nhưng bị chém nát tại chỗ, đại đao chỉ hơi bị cản trở một chút sau đó bổ trúng cổ Ngụy Hàn.

Sự tĩnh mịch lan tràn xung quanh, lúc này còn hô thiên chấn địa bây giờ lại giống như ấn nút tắt tiếng khiến người ta trợn mắt cứng lưỡi, mất tiếng vậy.

"Chuyện gì vừa xảy ra vậy?”

"Ta không xuất hiện ảo giác đấy chứ?" Tất cả mọi người đều không dám tin thì thầm.

Trong đầu mỗi người đều đang tái hiện lại một đao của đại trại chủ Độc Nhãn Long vừa rồi. Một đao khí phách hung tợn của gã chém xuống đầu Ngụy Hàn, ai cũng cho rằng, tên này nhất định sẽ bị chém thành hai nửa ngay tại chỗ.

Nhưng chỉ thấy Kim Chung hộ thể nổ vang, còn Ngụy Hàn vẫn vững vàng đứng ở đó, thậm chí trong mắt cũng hơi hiện lên một tia khinh thường. Một đao vừa rồi không phá được phòng ngự của hắn, mười một tầng da phản chấn lại lực. Khiến thanh đao trong tay Đại trại chủ bị uốn cong.

"Sao thế này được?" Đại trại chủ Độc Nhãn Long cũng bị hoảng sợ. Đây là loại yêu nghiệt gì vậy? Rõ ràng không có khí tức Luyện Huyết cảnh, chỉ dựa vào da thịt để ngăn cản một kích toàn lực của gã?

"Chỉ có vậy thôi sao?" Ngụy Hàn đáy lòng từng đợt khinh bỉ.

Luyện Huyết cảnh chỉ có chút bản lĩnh này sao? Khí lực lớn hơn một chút, khí huyết mạnh mẽ một chút mà thôi.

"Chơi đủ chưa? Chết đi cho ta.” Ngụy Hàn quát lớn một tiếng, hụng tợn nhào đến.

“Đợi đã, huynh đệ có gì từ từ nói, đừng động thủ.” Đại trại chủ sợ tới mức cuống quít hét lớn.

Nhưng Ngụy Hàn không muốn nói nhảm với gã, thân thể hắn giống như xe tải hạng nặng, đụng vào ngựa của đại trại chủ. Chiến mã bay ngược ra sau hơn mười thước, tắt thở trong vũng máu thịt lẫn lộn, đại trại chủ càng chật vật từ trên ngựa ngã xuống.

Không đợi gã đứng lên, Ngụy Hàn lại nhảy lên, giống như đạn pháo từ trên trời giáng xuống. Kim Cương La Hán quyền mãn cấp điên cuồng giáng lên người gã. Nắm đấm to bằng bao cát, bổ lên đầu đối phương.

Đây chính là nắm đấm có thể đánh bay cự thạch trên vách núi, tốc độ quyền của Ngụy Hàn lại nhanh đến dọa người. Một trận cuồng phong bạo vũ phát ra, không khí xung quanh đều đã bị lực ma sát của nắm đấm thiêu đốt.

"A a a!" Độc Nhãn Long kêu thảm thiết ôm đầu.

Gã không thể vận dụng bản lĩnh của mình để đối phó với công kích của Ngụy Hàn được, thống khổ liều mạng phòng ngự.

“Hỗn đản, dừng tay!”

"A a a! Cút đi cho lão tử!”

Trong tiếng kêu thảm thiết của Độc Nhãn Long, xen lẫn từng trận hoảng sợ cầu xin. Lúc này gã chẳng khác gì bao cát tập võ, bị đánh đến mức kêu cha gọi mẹ. Nhiều lần gã muốn liều mạng bộc phát khí huyết nhưng nắm đấm của Ngụy Hàn lại đập chính xác trúng mệnh môn của gã. Cứng rắn cắt đứt khí huyết của gã, khiến gã không có cách nào phản kích.

Bạn đang đọc [Dịch] Thế Giới Thần Quỷ: Ta Treo Cẩu Máy Thành Trường Sinh của Phì Lặc

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    90

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!