Chương 87: [Dịch] Thế Giới Thần Quỷ: Ta Treo Cẩu Máy Thành Trường Sinh

Huyết tẩy sơn trại

Phiên bản dịch 5700 chữ

“Ha ha ha, thống khoái, thống khoái!”

“Nhiên Huyết Tam Cấm, mở cho ta!”

Ngụy Hàn hưng phấn đến điên cuồng, không chút do dự mở ra Huyết Cấm thức thứ ba. Lực lượng của hắn đột nhiên bộc phát, nắm tay nặng tựa núi.

“Rầm, rầm, rầm.” Lại thêm một trận cuồng loạn nổ tung.

Mặt đất giống như cự thú giẫm đạp, tạo ra những cái hố rất sâu. Từng đợt bụi lốc trên mặt đất cuốn lên, tiếng của tên Độc Nhãn Long đã im bặt. Đợi đến khi Ngụy Hàn dừng công kích, từ trong hố đi ra. Mọi người mới phát hiện Độc Nhãn Long sớm đã bị đánh chết tại chỗ.

Toàn thân gã bị đánh đến mức nát bét, đầu dẹt, xương cốt vỡ vụn. Tứ chi vặn vẹo không nói nên lời, toàn thân giống như bị voi giẫm đạp lên vậy, vô cùng thê thảm. Chỉ có hai mắt trợn to, đến chết cũng không nhắm mắt lại.

Mọi người vô cùng sợ hãi khi nhìn thấy cảnh này, trong mắt mỗi người nhìn Ngụy Hàn đều mang theo một chút kinh sợ. Người Trần gia biết được hắn tới hỗ trợ, tuy rằng kinh hãi cũng không quá sợ hãi nữa. Còn đám sơn phỉ trơ mắt nhìn đại trại chủ của mình bị giết, điều này khiến bọn chúng sợ đến vỡ mật.

Bọn chúng đều là người liếm máu trên đầu lưỡi đao, đã quen với việc liều mạng giết người. Nhưng chưa từng thấy qua cảnh giết người hung tàn như vậy, giết người tựa như chém gỗ, ai thấy mà không phát sợ?

“Chạy, mau chạy!”

“Nhị trại chủ cũng chạy trốn, mẹ ơi!”

“Bà mẹ nó chờ ta với.” Hàng trăm tên cướp hoảng loạn bỏ chạy. Nhị trại chủ, Tam trại chủ cũng muốn sống nên chạy ra xa.

Bọn chúng cũng không phải kẻ ngốc, Đại trại chủ đã chết, người tiếp theo không phải là bọn họ sao? Một khi bị Ngụy Hàn nhìn trúng thì thứ đón chờ bọn họ chính là cái chết, kẻ ngốc mới không trốn.

Nhưng bọn họ ngàn vạn lần không nên chạy trốn vào sơn trại. Ngụy Hàn thật vất vả mới ra tay một lần, há có đạo lý không vơ vét chiến lợi phẩm.

“Các ngươi đi trước đi!” Ngụy Hàn bỏ lại một câu, cũng không tiếp xúc với người Trần gia, sải bước về phía sơn trại.

Những sơn phỉ này suốt ngày cướp nhà, tất nhiên cướp đoạt không ít tiền tài. Có lẽ sẽ tìm được không ít thứ tốt, Đại trại chủ đã bị hắn giết, sơn trại lại gần trong gang tấc, hà cớ gì hắn không đi?

“Chết hết đi.” Tốc độ của Ngụy Hàn nhanh như bóng ma, tiếp tục điên cuồng giết chóc.

Phàm là người dám chắn đường, tất cả đều bị một quyền, một cước đánh bay. Đông đảo sơn phỉ giống như bị máy cắt cỏ tàn sát, không ai thoát được. Sợ đến mức bọn chúng kêu gào tìm đường sống, thảm thiết rên la vang vọng khắp nơi.

Sau đó Nhị trại chủ cũng bị Ngụy Hàn một quyền đánh chết. Rốt cuộc đám sơn phỉ đã thông minh hơn một chút, chúng không chạy vào sơn trại nữa mà trực tiếp tản ra bốn phía chạy vào trong rừng núi.

Lần này rốt cục đã thoát được khỏi cái chết cận kề, vì Ngụy Hàn cũng lười đuổi giết bọn chúng. Tuy chúng còn sống nhưng sơn trại Thiên Hạt cũng hoàn toàn thất thủ. Sau khi Ngụy Hàn đi vào sơn trại khổng lồ, chỉ nhìn thấy rác rưởi và bình rượu đầy đất. Các loại mùi hôi thối bẩn thỉu xông thẳng vào chóp mũi, trạng thái sơn trại rất hỗn loạn.

Cuối cùng hắn chỉ tìm được mấy chục nữ nhân bị giam giữ, bị vũ nhục đến mức tinh thần chết lặng, còn có hơn mười phú thương bị tra tấn không ra hình người.

“Cũng không biết nên gọi các ngươi là may mắn hay xui xẻo nữa.”

“Toàn bộ sơn phỉ đều bị ta giết sạch, dưới sơn trại có một đoàn người huyện Thanh Sơn đến quận thành. Nếu các ngươi có thể đuổi kịp, bọn họ nhất định sẽ đưa các ngươi đi cùng.”

“Đi đi, các ngươi được tự do rồi.” Ngụy Hàn bất đắc dĩ mở miệng tuyên bố.

"Tự do?"

"Chúng ta được tự do?"

Các nữ tử và phú thương đều ngây ngốc hồi lâu, sau khi phục hồi tinh thần lại khóc rống lên.

"Sao ngươi lại đến đây? Sao bây giờ ngươi mới đến? Nếu ngươi tới sớm một chút, chúng ta sẽ không rơi vào kết cục như vậy, ngươi là súc sinh!”

Mấy nữ tử bi phẫn thét chói tai gầm lên, ánh mắt oán độc gắt gao nhìn chằm chằm Ngụy Hàn, thật giống như là hắn hại các nàng rơi vào kết cuộc như thế vậy.

Ngụy Hàn đáy lòng mơ mơ, chuyện gì vừa xảy ra thế này? Thuận tay cứu người còn bị oán trách sao?

“Hỗn đản, ngươi trả ta trong sạch cho ta.”

"Các ngươi là súc sinh, tất cả đều không được chết dễ coi!"

“Ta muốn giết các ngươi!”

Hình như các nữ tử nhầm Ngụy Hàn là sơn phỉ.

Một đám tuyệt vọng thét chói tai, tinh thần rối loạn xông lên muốn cào mặt Ngụy Hàn. Có lẽ các nàng đã trải qua quá nhiều vũ nhục và tuyệt vọng, có lẽ sự sợ hãi các nàng đè nén đột nhiên bộc phát. Vô số cảm xúc không thể nói rõ ràng, đến thời khắc cuối cùng được cứu thì phát điên.

“Haizz.” Ngụy Hàn yên lặng thở dài một tiếng.

Giơ tay lên chưởng một quyền mạnh như cuồng phong. Vài tiếng nổ lớn vang lên, bảy nữ tử xông về phía hắn bị đánh vỡ đầu, thi thể như túi rách bay ngược ra sau, kết thúc cuộc đời thê thảm của mình.

“Nhân gian quá khổ, kiếp sau đừng sinh ra nữa.”

“Ta tiễn các ngươi một đoạn đường, không cần đa tạ!”

Ngụy Hàn nỉ non thì thầm, cũng mặc kệ các nàng là điên thật hay là điên giả. Càng không có hứng thú trấn an tâm tình bi thương của các nàng, trực tiếp giơ tay trấn áp. Dưới ánh mắt trợn trắng, há hốc mồm của những người còn lại, hắn xoay người tiếp tục cướp đoạt tài phú trong sơn trại.

Cuối cùng trong một mật thất dưới hầm ngầm, Ngụy Hàn tìm được hơn mười rương vàng bạc châu báu, một rương ngân phiếu. Còn có rất nhiều lương thực, hàng hoá thậm chí là mấy chục quyển bí tịch võ đạo.

“Thu hoạch không tệ!” Ngụy Hàn hài lòng.

Hắn trực tiếp tìm hai con ngựa trong sơn trại, lại tìm một chiếc xe ngựa mang theo toàn bộ vàng bạc châu báu và ngân phiếu, bí tịch võ đạo còn chưa kịp đọc hết đã cho vào xe rồi đưa đi.

Về phần lương thực mà đám sơn phỉ chưa kịp xử lý, hắn không thèm liếc mắt nhìn lấy một cái vì chúng chả có ích gì với hắn cả. Có được tài nguyên thu hoạch được trên chiếc xe khiến hắn cảm thấy chuyến này không vô ích.

Bạn đang đọc [Dịch] Thế Giới Thần Quỷ: Ta Treo Cẩu Máy Thành Trường Sinh của Phì Lặc

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    94

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!