Chương 89: [Dịch] Thế Giới Thần Quỷ: Ta Treo Cẩu Máy Thành Trường Sinh

Khiêm tốn làm đầu

Phiên bản dịch 5099 chữ

Vào buổi chiều, hắn đã trở lại hiệu thuốc để báo cáo như bình thường.

Tuy rằng Trần thị vừa mới di chuyển một nhóm người, nhưng phần lớn các sant nghiệp vẫn được duy trì, có không ít người ở lại. Hiệu thuốc vẫn mở cửa, làm ăn buôn bán như thường lệ.

Nhìn thấy Ngụy Hàn trở về, trong mắt Bồ Hưng Hiền hiện lên một tia vui mừng.

“Sư phụ!” Ngụy Hàn vừa định tiến lên chào hỏi, Bồ Hưng Hiền liền kích động nâng hắn lên.

Đồng thời nhỏ giọng hỏi: "Ngày hôm trước đại tiểu thư nhận được bồ câu đưa thư, biết được đội ngũ di chuyển bị sơn trại Thiên Hạt tấn công. May mắn có một cao thủ thần bí cứu giúp, cao thủ này một người giết xuyên cả sơn trại Thiên Hạt, chém giết hai cao thủ Luyện Huyết cảnh, còn đánh hơn trăm tên sơn phỉ nữa, người này là con sao?”

“Vâng!” Ngụy Hàn cười khẽ gật đầu thừa nhận.

Bồ Hưng Hiền là một người thông minh, hắn cũng không muốn giấu diếm nhiều.

"Đồ nhi thuở nhỏ tập võ, cũng đạt được chút thành tựu." Ngụy Hàn khiêm tốn nói: "Hiện giờ thế đạo hỗn loạn, đồ nhi lại không thích nổi bật, vì phòng ngừa nổi bật quá mức mà bị người ta nhắm vào, kính xin sư phụ chớ tiết lộ ra ngoài.”

“Vi sư hiểu, vi sư hiểu!” Trong mắt Bồ Hưng Hiền tràn ngập sự kích động hồi lâu vẫn không tản đi được.

Ông không chỉ thu một đệ tử y đạo thiên phú kinh người, mà đối phương còn là một thiên tài võ đạo, mười lăm tuổi có thể chém giết mãnh nhân Luyện Huyết cảnh, đây chính là thiên kiêu mà đến quận thành cũng khó tìm.

Bồ Hưng Hiền ông có tài đức gì mà được ông trời chiếu cố như vậy?

"Trần gia gây ra sóng gió không nhỏ." Bồ Hưng Hiền hưng phấn, cười lạnh nói: "Không ít người đều nói Đại tiểu thư tính toán cẩn thận, sớm an bài cao thủ âm thầm bảo vệ. Nếu bọn họ biết được là con ra tay giúp đỡ, không biết sẽ dọa bao nhiêu người đây.”

“Không sao cả.” Ngụy Hàn bật cười, không thèm để ý nói: "Kỳ thật con cũng không phải vì bảo vệ người Trần thị, chủ yếu là lo lắng mấy người sư huynh bọn họ nên mới ra tay, những người khác nghĩ như thế nào, con cũng không để ý, cũng không muốn nổi bật gì.”

“Tốt, tốt!” Bồ Hưng Hiền nhiều lần gật đầu, trong mắt khó nén vẻ thưởng thức.

Vốn ông còn muốn dặn dò Ngụy Hàn, làm việc chớ nên phô trương. Hiện tại xem ra đệ tử này là lão còn rành rẽ việc đối nhân xử thế còn hơn ông. Mấy lời dặn dò dư thừa, xem ra không cần thiết nữa.

“Tiếp tục ngồi khám bệnh đi!” Bồ Hưng Hiền vỗ bả vai hắn, nói: "Trần thị sắp có một nhóm người nữa di cư, vi sư và Đại tiểu thư sẽ rút lui vào đầu tháng chín, nếu đến lúc đó con thay đổi chủ ý thì có thể đi cùng.”

"Quận thành thiên địa rộng lớn cao thủ đông đảo, chiến hỏa tạm thời cũng sẽ không lan đến, còn có các đại võ đạo tông môn hội tụ, đối với con cũng có trợ giúp không nhỏ, đi hay không con hãy tự mình suy nghĩ đi."

“Hiểu rồi!” Ngụy Hàn cười gật đầu.

Hai người không nói chuyện nhiều nữa, tiếp tục làm việc của mình bận rộn như trước.

Bởi vì đám người Tạ Thành Dũng rút đi, trong hiệu thuốc thiếu người nghiêm trọng. Ngay cả Bồ Hưng Hiền cũng không thể không tự mình ngồi thăm khám cho bệnh nhân, Ngụy Hàn lại càng bận rộn không thể dứt ra.

Vào ban đêm Thiết lão một thân áo vải màu xám, gánh theo hành lý nhỏ về nhà. Nhưng vừa đến ngoài tiểu viện, thì ông ấy lại nhíu mày. Bởi vì cửa nhà ông lại bị người ta mở ra, bên trong hình như còn có người.

Hai mắt Thiết lão hiện lên một tia sát khí, mặt đen đẩy cửa lớn ra, chỉ thấy Ngụy Hàn đang ở trong sân nấu một nồi hầm, mùi thơm kinh người xông vào mũi, trên bàn bên cạnh còn bày đầy rượu ngon.

“Thiết lão trở về rồi sao?” Ngụy Hàn ngẩng đầu liếc mắt một cái, hàn huyên nói: "Mấy ngày không gặp, tối nay tới quấy rầy ngài. Chắc ngài sẽ không ngại uống vài chén chứ?”

“Tiểu tử ngươi?” Thiết lão có chút ngây thơ, ông ta còn tưởng rằng là kẻ nào to gan lớn mật, dám xông vào tiểu viện đầy cạm bẫy, ai ngờ lại là tên này.

"Ngươi không sợ bị cạm bẫy trong viện ta chỉnh chết?" Thiết lão tức giận cười lạnh: "Hơn nữa không mời mà xông vào nhà người khác, là đại kỵ trong giang hồ, cho dù ta đánh chết ngươi ngay tại chỗ cũng là nhẹ đấy.”

“Ha ha!” Ngụy Hàn bật cười: "Thiết lão cần gì phải cố ý đe dọa, sân này vốn không phải là hang ổ chân chính của ngài, chỉ là một cái tổ làm để ngươi khác thấy thôi mà.”

“Yên tâm đi, ta cũng không phải người không biết nặng nhẹ, tất nhiên sẽ không xông loạn chung quanh, chỉ là mượn đồ trong phòng bếp làm một bữa ăn khuya, tối nay ngài thật có lộc ăn.”

Thiết lão nghe vậy thần sắc hơi khựng lại, đây thực sự không phải là hang ổ thực sự của ông ta.

Ông ta cũng giống như Ngụy Hàn, là người có tính nghi ngờ cao, không có cảm giác an toàn. Là một lão giang hồ, nếu ông ấy không có ba hang thì đúng là có quỷ mới tin.

Chính vì vậy, Ngụy Hàn nghênh ngang tiến vào cũng không làm ông ấy phản cảm, ngược lại món hầm trong nồi khiến ông tò mò.

“Hương vị thật ngon!” Mắt Thiết lão sáng lên: "Tiểu tử còn biết nấu ăn?”

“Tất nhiên!” Ngụy Hàn chỉ vào rượu ngon trên bàn nói: "Hôm nay ta đã chuẩn bị Bạch Lê Hoa ba mươi năm, nếu không có đồ ăn ngon phối với rượu chẳng phải sẽ là thiếu sót lớn sao?”

"Đúng đúng đúng, có lý! Rượu ngon thì phải ăn ngon, hay cho tiểu tử ngươi hiểu chuyện.” Thiết lão nhất thời vui vẻ.

Bạn đang đọc [Dịch] Thế Giới Thần Quỷ: Ta Treo Cẩu Máy Thành Trường Sinh của Phì Lặc

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    159

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!