Chương 91: [Dịch] Thế Giới Thần Quỷ: Ta Treo Cẩu Máy Thành Trường Sinh

Thu tiền bảo kê

Phiên bản dịch 6388 chữ

Sáng sớm, mặt trời mọc lên từ phía chân trời.

Ngụy Hàn sảng khoái rời khỏi viện nhỏ, trong người còn cất ba quyển bí tịch ố vàng, chỉ để lại một bãi chiến trường trong viện, khiến Thiết lão uống rượu cùng hắn đến mức hoài nghi nhân sinh.

Ông già không thể ngờ rằng, nn lại uống đó nhiều như vậy. Mấy chục bình rượu rót vào bụng hắn, vậy mà vẫn vững vàng như không có chuyện gì. Cuối cùng chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn lấy bí tịch đi, lão đầu tử trong lòng thề, về sau không bao giờ cùng yêu nghiệt này đấu rượu nữa.

"Thanh Loan Luyện Huyết Bí Điển, Quỳ Thủy Cửu Chuyển Tâm Kinh, Ngự Thú Sơ Giải!" Ngụy Hàn nhìn ba quyển bí tịch trong tay mình, khóe miệng không khỏi cong lên thành một nụ cười nhẹ.

Hai quyển công pháp Luyện Huyết cảnh chính là tinh phẩm hiếm có ở huyện Thanh Sơn. Thiết lão là người mê tiền, vậy mà cho hắn miễn phí, đây chính là một ân tình lớn.

Các luyện chúng cũng giống như Thiết lão đã nói, phải uống máu thịt yêu thú theo chỉ định để luyện tập. Hiện giờ Ngụy Hàn còn chưa Luyện Bì viên mãn, không cần phải vội gì cả.

Ngược lại "Ngự Thú Sơ Giải" rất thú vị, đây không phải là thủ đoạn huấn ưng huấn luyện chó của thợ săn bình thường, mà là một bí truyền của võ đạo tông môn tên là Vạn Thú sơn trang. Nghe nói nó là công pháp đơn giản hóa của một loại bí pháp tiên môn nào đó.

Thông qua thủ pháp giao tiếp đặc thù, cùng với một số thuốc luyện chế. Bắt đầu thuần dưỡng mãnh hổ, báo dữ, chim chóc, hùng ưng và các loại động vật khác từ nhỏ. Để đạt tới mức độ cho chúng cùng chủ nhân tâm ý tương thông, có thể nhận lệnh nghe lời chủ nhân.

Vạn Thú sơn trang ở phủ Bình Châu, tuy rằng không tính lợi hại nhất. Nhưng chỉ dựa vào kỹ nghệ thuần thú cũng đã làm cho người ta kính sợ, trên thị trường có rất nhiều chim bồ câu truyền thư, hoàng ưng săn thú đều do bọn họ thuần dưỡng ra.

Một khi treo mãn cấp thì có thể ngự thú theo ý mình một cách dễ dàng, không chừng bồi dưỡng ra mấy con yêu thú cũng không có gì quá khó khăn.

“Có chút thú vị!” Ngụy Hàn vẫn còn có hai chỗ trống treo máy. Vì vậy quyết đoán treo nó lên.

[Đinh! "Ngự thú sơ giải" thu thập thành công, hiện tại là chế độ treo máy bình thường, mức độ thành thạo: nhập môn 1/20000, mỗi giờ tăng 1 điểm!]

"Hả? Nhập môn cần 20000 điểm thuần thục sao?” Ngụy Hàn có chút trợn mắt cứng lưỡi, so với công pháp Luyện Bì Cảnh bình thường còn nhiều hơn.

Hơn nữa mỗi giờ tăng chỉ có 1 điểm, gấp trăm lần treo máy một ngày cũng chỉ có 2400 điểm, cái này phải treo đến khi nào mới có thể mãn cấp?

“Xem ra thuật thuần thú này cũng không đơn giản!” Ngụy Hàn suy nghĩ một chút, vẫn mở máy treo gấp trăm lần.

Hiện tại trong tay hắn cầm mấy vạn ngân phiếu, mô hình gấp trăm lần mỗi ngày cũng chỉ có 50 lượng mà thôi, số tiền này hắn không đau lòng. Dù sao hiện tại hắn cũng không vội dùng thuật ngự thú, cứ treo mãn cấp trước đã.

......

Tiếp theo, Ngụy Hàn lại bắt đầu một ngày bận rộn. Trước tiên chạy đến tửu lâu Tụ Phúc bắt đầu nấu ăn, chủ trì công việc, chỉ điểm các đầu bếp luyện tập đồ ăn mới.

Sau đó hắn lại trở lại hiệu thuốc bắt đầu ngồi khám. Tuy rằng tối hôm qua thức đêm uống cả đêm, nhưng đối với võ giả như Ngụy Hàn mà nói, mấy ngày mấy đêm không ngủ cũng không ảnh hưởng gì. Vẫn có thể sinh long hoạt hổ, hơn nữa không lo lắng sẽ đột tử.

Vào buổi trưa, Ngụy Hàn mới tìm được chút thời gian rảnh rỗi, trở về tiểu viện số 3 một chuyến. Một đêm uống rượu cả người đều là mùi rượu, hắn rửa mặt một phen thay một thân quần áo mới, toàn bộ cơ thể cảm thấy sảng khoái hẳn lên.

Nhưng vừa từ ngõ Thiên Bảo đi ra, chuẩn bị trở về hiệu thuốc ngồi khám bệnh thì nhìn thấy rất nhiều hàng xóm tụ tập ồn ào, hình như đã xảy ra chuyện gì lớn.

Trong đám người, có bảy tám đại hán vạm vỡ. Bọn họ ai cũng cao lớn, ánh mắt hung ác. Bên hông có đoản đao, cánh tay trái còn buộc một băng vải đen, thoạt nhìn trông rất khí thế.

"Đây là?" Ngụy Hàn vẻ mặt nghi hoặc.

"Bọn họ là người của Hắc Phỉ." Đại thẩm mập mạp vẻ mặt chán ghét nhỏ giọng nhắc nhở: "Ngụy đại phu, cậu cũng đừng trêu chọc bọn họ, Hắc Phỉ vào thành rồi!”

Ngụy Hàn hít một hơi khí lạnh, lông mày nhướng lên. Lần trước thanh niên áo trắng vào thành, lấy Tần gia làm đại diện bắt đầu mượn sức quyên góp tiền lương chung quanh cũng đã đủ khoa trương rồi.

Hiện tại Hắc Phỉ càng liều mạng, trực tiếp nghênh ngang tiến vào trong huyện Thanh Sơn. Hình như còn đạt được hiệp nghị cùng bang phái địa phương, trực tiếp thu phí bảo hộ?

Chẳng lẽ quan phủ không dám quản sao?

"Bà mẹ nó!" Ngụy Hàn im lặng chửi thầm, không cần nghĩ cũng biết.

Quan phủ cùng các đại gia tộc, sợ là đã sớm cùng phản quân thông đồng. Hắc Phỉ biến thành hội Hắc Sơn, có lẽ cũng là kết quả bọn họ âm thầm thương nghị được.

"Các vị hương thân phụ lão, mấy con phố này từ hôm nay bắt đầu do hội Hắc Sơn chúng ta tiếp nhận. Hội Hắc Sơn cũng muốn mở rộng thêm, ai có chút bản lĩnh không sợ chết đều có thể đến tổng bộ thành đông gia nhập với chúng ta.”

"Mặt khác về sau ngõ Thiên Bảo mỗi nhà phải nộp 2 lượng bạc phí bảo vệ. Mỗi người nộp 5 đồng một người, năm đồng phí tuần đêm, mỗi nhà nộp thêm một lượng phí rác.”

"Chúng ta mới đến tuy rằng không có danh tiếng gì, nhưng cũng không phải dễ chọc. Khuyên các vị hợp tác một chút, bằng không lớn chuyện thì các vị cũng không dễ chịu đâu, đã nghe rõ chưa?”

Một người đại diện hội Hắc Phỉ lớn tiếng tuyên bố.

Mấy thủ hạ còn công khai dán lên một tờ tuyên truyền thông báo, bộ dáng kiêu ngạo này khiến cho vẻ mặt của mọi người không thể tưởng tượng nổi.

"Vị gia này, các ngươi điên rồi chứ? Thu phí bảo vệ cũng không có cách thu như vậy? Nhà chúng ta không buôn bán cũng chẳng bày sạp hàng, cả nhà cũng đi thuê vì sao phải trả phí bảo hộ?”

“Đúng thế, rác của chúng ta có quan phủ dọn dẹp, vì sao phải nộp phí dọn rác?”

"Muốn bức chết chúng ta ư? Dân chúng chúng ta, lấy đâu ra tiền nộp thuế cao như vậy?"

"Các ngươi cũng không phải quan phủ, dựa vào cái gì dán thông báo thu tiền? Chẳng lẽ quan phủ mặc kệ sự sống chết của chúng ta sao?” Hàng xóm phẫn nộ, luôn miệng kiến nghị.

Sắc mặt các đại hán vạm vỡ của hội Hắc Sơn trầm xuống. Ánh mắt lạnh như băng nhìn lướt qua đám người thường dân, tên thủ lĩnh cũng lạnh giọng uy hiếp: “Sao thế? Các vị hương thân cảm thấy bảng hiệu của hội Hắc Sơn chúng ta không đủ lớn, không chịu nể mặt phải không?”

"Vị gia này, mong ngài bớt giận! Chúng ta thật sự không có nhiều tiền như vậy, một nhà bảy người một tháng chỉ kiếm được mấy lượng bạc, số tiền trên thì chúng ta biết đi đâu kiếm chứ?”

Bạn đang đọc [Dịch] Thế Giới Thần Quỷ: Ta Treo Cẩu Máy Thành Trường Sinh của Phì Lặc

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    170

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!