Miễn là ngươi mạnh mẽ hơn chúng, đừng để chúng phản kháng. Vừa cho đủ mồi, chúng sẽ đối xử với ngươi một lòng một dạ. Đây là chân lý truyền thụ trong "Ngự Thú Sơ Giải", cũng là sức mạnh để Ngụy Hàn vào núi săn bắn Thần Ưng Tuyết Sơn.
Mặc dù điển tịch ghi lại, chim thú trưởng thành so với con non càng khó thần phục thuần hóa hơn. Nhưng Ngụy Hàn lại không chút hoảng hốt, bởi vì hắn cho rằng dựa vào thực lực cường đại của mình, đủ để áp phục Thần Ưng.
Quả nhiên, dưới sự kích thích của hắn. Tuyết Sơn Thần Ưng rối rắm hồi lâu, rốt cục cúi đầu không chỉ chủ động tới gần cọ cọ Ngụy Hàn, còn ngậm một quả Thú Huyết Đan đút cho hắn như lấy lòng.
“Cho ngươi dùng đó, không phải ta!” Ngụy Hàn tức giận vỗ đầu nó.
Con hàng này tuy rằng trí tuệ không thấp, nhưng cũng không cao được bao nhiêu. Nó nếm được Thông Linh Đan cùng Thú Huyết Đan sẽ có trợ giúp với hắn rất lớn. Bởi vậy theo bản năng muốn lấy thứ này nịnh nọt Ngụy Hàn.
Vừa khen con hàng này xong, lại té khen rồi. Hơn nữa Ngụy Hàn cũng không phải chim thú, ăn thứ này làm gì?
"Sau này ngươi tên là Đại Bạch, con người gọi là Tiểu Bạch. Chỉ cần nghe lời thì muốn bao nhiêu đan dược cũng có cả, nghe hiểu không?” Ngụy Hàn vui vẻ trấn an.
Đồng thời lấy thủ pháp đặt tên đơn giản của mình, trực tiếp đặt tên cho một lớn một nhỏ hai con Thần Ưng. Đương nhiên, ưng hoàng mà Tôn lão hán đưa qua hôm nay cũng có tên, Hồng Đình gọi là Tiểu Hồng, Thanh Vũ Ưng gọi là Tiểu Thanh.
Vừa dễ nhớ vừa đơn giản, hoàn hảo.
"Thật không thể nào khác.” Tuyết Sơn Thần Ưng hình như có chút bất mãn với cái tên.
Giống như kháng nghị kêu vài tiếng, lại nhanh chóng bị Ngụy Hàn lấy ra Thú Huyết Đan mua chuộc. Ăn uống vô cùng vui vẻ, cũng chấp nhận cái tên này.
“Nào, thử xem có thể chở người bay được không?” Ngụy Hàn cười khẽ vỗ đầu Thần Ưng, vừa xoay người liền vọt lên lưng nó.
Tuyết Sơn Thần Ưng hình thể khổng lồ, chở một người vẫn dư sức. Hai cánh vỗ nhẹ một cái đã bay thẳng lên trời cao.
“Tốc độ thật nhanh!”
“Bay toàn lực, sẽ đạt đến độ cao bao nhiêu?” Ngụy Hàn lần nữa hạ lệnh, thần ưng vừa ăn qua Thú Huyết Đan tất nhiên phải nể mặt, sau khi đêu một tiếng thần ưng bắt đầu vỗ cánh bay cao.
Chỉ chốc lát sau, Ngụy Hàn cũng đại khái tính toán ra bản lĩnh của Thần Ưng.
Ưng trảo cùng với miệng ưng vô cùng sắc bén, lực lượng móng vuốt đại khái là hai ngàn cân. Lực lượng hai cánh lớn hơn, chừng bốn ngàn cân lực. Võ giả Luyện Bì cảnh hậu kỳ tầm thường, gặp phải nó cũng phải đau đầu.
Nếu là không chở người mà nói, một hơi thở nó có thể bay ba mươi trượng. So với Vũ yến ở kiếp trước còn nhanh hơn gấp đôi, đại khái có thể đạt đến bốn trăm km/h. Hơn nữa nó còn có thể bay lên độ cao vạn trượng, dễ dàng quan sát địch nhân trên mặt đất, đôi mắt ưng có thể nói là sắc bén đến dọa người.
Cũng vì Ngụy Hàn có trọng lượng không nhỏ nên tốc độ bay của nó bị ảnh hưởng. Cao nhất mới bay được tới ngàn trượng, hơn nữa rất nhanh tiêu hao thể lực.
"Khó trách hiếm khi nghe nói Tuyết Sơn Thần Ưng chở người, con hàng này nếu không tiến giai yêu thú, chở người vẫn không ổn định. Người bình thường sợ ngã chết nên cũng không dám cưỡi."
“Nhưng chỉ cần có đầy đủ thú huyết đan cung ứng, nhiều nhất một năm rưỡi, thể lực của nó sẽ đạt tới điểm tới hạn của yêu thú. Đến lúc đó chở người giống như chơi đùa, tốc độ lực lượng đều sẽ tăng lên cực hạn. Chỉ sợ cho dù là Luyện Huyết cảnh tầm thường, cũng không dễ làm gì được nó!”
Ngụy Hàn hài lòng phân tích, đồng thời tùy ý hưởng thụ niềm vui bay trên cao.
Tuy rằng không phải là thủ đoạn thần tiên ngự kiếm phi hành gì, nhưng cuối cùng cũng đi lên bầu trời cao. Từ trên cao nhìn xuống mặt đất, làm cho tâm tình hắn tốt hơn không ít.
Đợi đến khi Tuyết Sơn Thần Ưng sắp kiệt lực. Ngụy Hàn không chút nghĩ ngợi, trực tiếp từ trên cao nhảy xuống.
Tuyết Sơn Thần Ưng hoảng sợ, nếu nó biết nói tuyệt đối sẽ mắng một câu bệnh thần kinh à. Trên cao ngàn trượng liền nhảy xuống? Hắn có bay được không?
Nhưng Ngụy Hàn lại không nói một tiếng, yên lặng hưởng thụ cảm giác trên cao rơi xuống. Thậm chí cự tuyệt hành động thần ưng muốn nhanh chóng phóng nhanh đến cứu hắn. Rất lâu sau, hắn giống như một quả đạn pháo rơi xuống đất.
“Ầm ầm!”
Một tiếng nổ lớn vang lên, mặt đất bên cạnh Thần Mộc Nhai nhất thời bụi bặm bay lượn. Một cái hố sâu hình người xuất hiện trước mắt, tuyết sơn thần ưng sợ tới mức nhịn không được cả người xù lông.
Chờ nó bay xuống bên cạnh hố nhìn, mới phát hiện chủ nhân mình vừa nhận đã ngã thành một đống thịt tương. Bởi vì màng da của Ngụy Hàn quá mức cường đại, mười một tầng da tựa như kim cương ngăn cản trùng kích.
Nhưng nội tạng lại yếu ớt không chịu nổi, thoáng cái đã bị đập nát thành cặn bã.
Kết quả Ngụy Hàn bề ngoài không có vết thương, phần da vẫn duy trì hình người như trước. Trong cơ thể đã sớm biến thành một đống thịt thối rữa, không thể nát hơn được nữa.
Tuyết Sơn Thần Ưng kêu rên một tiếng, đầu óc không quá thông minh. Cũng không hiểu vì sao chủ nhân mới này lại điên như vậy. Nhưng
Bởi vì Ngụy Hàn đã sớm ngã thành nước sốt thịt, chỉ nháy mắt đã khôi phục bình thường. Không chỉ đứng lên, xương cốt toàn thân còn liền lại.
"Ha ha ha! Thật sảng khoái!”
“Trên cao ngàn trượng nhảy xuống, còn sảng khoái hơn so với nhảy núi.” Ngụy Hàn hài lòng bình luận, bộ dáng điên khùng này, nhất thời làm Tuyết Sơn Thần Ưng sợ tới mức sặc.
Ánh mắt vốn đã sợ hãi của nó, trong nháy mắt trở nên vừa sợ vừa hãi. Giống như kinh hãi vì đã gặp quỷ, cách thật xa cũng không dám tới gần.